19 thg 10, 2013

Phố núi cao


     Phố núi cao ... Phố núi thênh thang ... Đường cao , đường thấp ... Trời xanh , chỉ một chút xíu sáng trong , lặng lẽ trôi ngang trời một vầng mây xam xám cho mưa giăng rất nhẹ... Mặt trời treo lơ lửng xa xa , nheo mắt với một chút xíu nghịch ngợm , ánh nắng yếu ớt , èo uột len giữa mưa bay ... Đường phố mở ra trước mắt : mướt xanh , rộn ràng , bình an ... , tương phản hẳn với căn phòng khép kín , âm ẩm , uể oải , ẩn chứa một chút lo lắng ... Căn phòng nhỏ , rất nhỏ , chẳng có gì đáng nói cả . Ô cửa sổ cũng rất nhỏ , chỉ đủ cho ánh sáng le lói ghé thăm căn phòng . Nó cũng rất cao , phải đứng lên , nhón chân mới thấy được những hạt mưa . Không có một chút gì gợi cảm cả . Nhưng nhắm mắt , lại cảm nhận được chút ấm nồng , ươn ướt của lá cỏ sau mưa . Lá cỏ nhẹ lướt trên mắt , trên môi ... nhẹ , rất nhẹ ... Ở một nơi rất sâu , rất sâu , trái tim bé nhỏ khe khẽ cựa mình . Rất dịu dàng mà cũng rất chông chênh ...


Một cảm giác thật ngộ nghĩnh khi chân chênh vênh bước trên những nhịp cầu lắc lư . Mưa lất phất bay , cầu đong đưa , lời ru xưa ... Ru rằng : " Cầu tre lắc lẻo , gập ghềnh khó đi ..." . Bàn tay níu thật chặt , ấm áp trong cảm giác an tâm ! Những cây cầu treo rất lạ , nhập nhằng chồng chéo lên nhau . Chúng được bắt trên một cây gừa cổ thụ có đến cả trăm năm tuổi , thọc sâu hàng trăm nhánh rễ khổng lồ xuống dòng sông , thả dài hàng ngàn sợi rễ thành những tấm rèm buông rũ . Gió rắc lá rơi trong không trung , lưa thưa chao nghiêng trong nắng nhẹ ... Giữa đại ngàn , lòng mở rộng , thảnh thơi đến lạ ! Dòng Sêrêpôk róc rách , thâm trầm lượn lờ bên những ghềnh đá - hoang sơ , âm u và không kém phần bí ẩn . Lau lách đan xen nhau , tô điểm thêm cho vẻ hiu quạnh của dòng sông . Thi thoảng những chú nhện nước lại nhanh nhẩu giăng mắc những sợi tơ mỏng manh , sử dụng công phu khinh công lướt trên mặt sông nhanh như gió ! Một ngày không vội vã , không nghĩ ngợi nhiều nữa , hãy sống cho mình trước khi phải quay lại với cuộc đời thường nhật , nhận chịu sức ép từ mọi phía ... Đứng trên cầu này , ta buông bỏ mọi thứ nặng vai , mở lòng cho những yêu thương , đón vào tâm hồn sự thanh thản kì diệu , để nghe lòng rất bình yên ...



     Quán cafe nằm dưới một thung lũng nhỏ - thung lũng màu hồng . Mà tại sao lại là màu hồng mà không là màu gì khác nhỉ ? Cũng chẳng biết nữa ! Lần trở lại này quán không còn đủ vẻ đẹp của lần trước, dẫu trong ta ấn tượng ban đầu vẫn chưa phai phôi ! Thêm một chút quạnh quẽ dưới cơn mưa nhẹ hạt . Dãy nhà sàn với những bậc thang khó trèo đều đã có người ngồi , thế là đành gác lại ý muốn được duỗi chân trên ... "căn gác đìu hiu" ! Cái thác nhỏ vẫn tuôn tràn , nước vẫn róc rách chảy . Rong rêu phủ đầy trên lối cũ . Vẻ buồn buồn , hiu hắt tràn ngập cả không gian . Chọn được một chỗ ngồi giữa vườn cây , thư thả ngắm từng giọt cafe chầm chậm rơi xuống phin , cảm nhận thật rõ cái giá trị của những ngày không vội vã . Ừ , buổi chiều cứ chầm chậm qua đi , từng bản tình ca nối nhau qua đi ...Ta thả mình lênh đênh , buông lơi tâm hồn trong từng ca từ đã trở thành bất hủ theo thời gian ... Chiều trôi bãng lãng ... Sóng sánh một màu nâu sữa đậm đặc thật tuyệt . Chầm chậm nghe chiều ơi , có biết rằng ngày rời khỏi đây ta sẽ rất luyến tiếc phút giây này ...
     Lắng lòng nghe tiếng nói từ những ngón tay đan lấy nhau ... Có phải một điều gì đang ở đó , ngay phía trước mặt ta , không phải là chờ đợi , cũng không phải là hy vọng ...Vậy nó là cái gì nhỉ ? Chiều nghiêng về phía xa xăm ... Chú chuồn chuồn kim nhỏ nhắn nhún nhẩy đong đưa đôi cánh mỏng , chú lượn vòng , lượn vòng , rồi đáp xuống , hai con mắt rõ to lúng liếng , nghiêng nghiêng nhìn ngó ... Chú nhìn thấy gì không :

Có một người để mình nghiêng chao
Dịu lòng nghe sóng vỗ lao xao
Bâng khuâng biết màu chiều hư ảo
Tiếc gì mình một chút dịu êm ...

Mở lòng nghe lá rơi bên thềm
Đừng đóng cửa tim mình vội thế
Hãy lắng nghe nhịp đập yêu thương ...
Hững hờ chi , đời quá vô thường !

    Ôi , cái mà ta đang nghĩ đến là cái gì nhỉ ? Là một bức tranh ? Bức tranh vẽ ra một cánh đồng gió . Tóc xỏa cho gió bay ! Mở ra những khát khao , ý thức đang trôi về một giấc mơ khoảng khoát , thênh thang và vô lo ... Bức tranh vẽ ra một vùng biển đầy nắng ấm . Biển ôm ta vào lòng , hào phóng tung lên mắt , lên môi , lên tóc , lên tai những bọt sóng trắng xóa nghịch ngợm ... Tiếng ầm ào của sóng lẫn trong chuỗi tiếng cười trong vắt như pha lê ... Chính là bản tâm ta nhẹ hẫng , nhấp nhô theo từng con sóng ... Yên bình ... Thong dong ...
Trời mờ mưa đêm ... Lẫn trong màn mưa là một thứ khắc khoải đến kì lạ ! Khi ta đứng một mình bên cái ban công rất nhỏ , tận hưởng cái tĩnh lặng muôn thuở của đêm . Suy ngẫm về cái diệu vợi của một khoảng cách - vì sao lại gần đến vậy - tại sao lại xa đến dường ấy ? Lẫn trong màn mưa là một nhận thức hết sức chông chênh . Ta trôi trong lối mòn của cảm xúc . Bất giác mỉm cười chấp nhận thua cuộc , vì không muốn cưỡng lại một xúc cảm đã lâu , rất lâu rồi không có . Vùng êm ấm nào ta đã nghe ... Mưa phố núi hắt hiu ... Không hiểu sao lòng ta cũng hắt hiu như thế ... Mênh mang mưa vẫn rơi ...


     Đôi tay lẻ loi không ngần ngại đặt lên thành ban công đẫm ướt , mặc cho mưa thì thầm , mặc cho gió lướt ngang , rít lên những âm thanh cao vun vút , để lại cho phố núi chút âm u , cho đêm thăm thẳm sâu . Một mình, nghe hơi mưa thấm rất nhanh vào da thịt . Một mình , nhưng không là cảm giác cô quạnh ! Chỉ nghe hơi lạnh thấm dần , chiêm nghiệm cái bồng bột của cảm xúc hiếm hoi , chính là thứ xa xỉ nhất trong đời ta có ...

     Đêm trôi ... Mưa dần ngớt hạt ... Sau lưng ta , một hành lang rất vắng . Tự dưng lại ngại trở về căn phòng . Có một thứ diệu vợi của đêm đang thẩm thấu từ từ ... Có một cảm giác bềnh bồng vương trong không gian của đêm về sáng . Đêm vẫn thẳm sâu . Bầu trời trải ra trong mắt nhân gian một sắc mầu tổng hợp của mọi sắc mầu . Đen thẫm . Mưa dứt hạt , những đám mây trôi trên nền thẫm đó . Trôi đến tận chân trời . Mang theo cả một giấc mơ nhỏ nhoi . Giấc mơ bây giờ không còn màu sắc , hình hài , trống rỗng và lặng câm ... Mơ màng dõi mắt về phía xa xăm , không có mây bay thật gần , chỉ có sương vờn trên tóc , chỉ có ánh đèn đêm le lói ... Gần ngay trước mắt , lại xa tận chân trời , tay dẫu có chạm được vào , giấc mơ rồi cũng tan!

     Nhẹ nhàng và dung dị ... Đêm cứ trôi ... Dự cảm về một tan vỡ rất gần... Giấc mơ tan, rồi sẽ tan... Lênh đênh và bồng bềnh , đêm trôi , cứ trôi ...


KC 19/10/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét