19 thg 10, 2013

Có một chiều ngược gió ...


     Có một chiều ngược gió ...
     Có những chuyến xe bus ngược vào buôn làng ...
Chiếc xe bus , cũ kỹ , già cỗi ... Nó nổ máy , với một thứ âm thanh lọc cọc khác thường , chẳng biết có bị nằm đường hay không ? Là một chút lo xa , nhưng chẳng sao , ngay cả khi có sự cố đó xảy ra , một bờ ruộng , một cánh đồng ven đường cũng có thể là chỗ cho Cỏ ngồi chơi . Dường như , Cỏ đang sẵn lòng với mọi thứ xung quanh ... Chiếc xe chậm chạp chuyển mình , vẻ nặng nề và lụ khụ , thả về phía sau lưng nó những cuộn khói màu xám đen , sà thật thấp mà cũng ráng bềnh bồng như mây . Cỏ thấy một cảm giác dễ chịu . Cũng hay , vì mình đã không ... ngại khi ừ với phương tiện di chuyển này .
     Chiếc xe dềnh dàng leo dốc . Gió lướt qua các ô cửa sổ rồi gió thênh thang , rong ruổi đường xa ... Ánh mắt Cỏ thả dài sang hai bên đường , nơi phố xá đi qua , xanh thẳm trời cao , nhấp nhô biển lúa . Cùng với ô cửa sổ mở , Cỏ thích thú cảm nhận cả hương đồng gió nội , hứng lấy vẻ hào sảng của nắng nhẹ , vơ vào cái chất phóng khoáng của gió đại ngàn - dường như chỉ đất trời nơi đây mới có . Gió vẫn vào cửa này , để ra bằng cửa bên kia , nghịch ngợm thổi cho tóc bay - thả vấn vương qua một bờ vai khác . Có một người nhẹ nhàng giữ lấy . Có một chút xôn xao vừa mới ngang qua đâu đó ...
     Chuyến xe như một cuộc phiêu lưu tràn đầy hưng phấn , như một thoáng mưa qua vùng khô hạn . Cỏ muốn giữ lại một dòng cảm xúc đang dịu dàng chảy trôi , giữ lại chút chênh chao này , biết rồi mình sẽ khó mà quên . Chút xúc cảm nhè nhẹ rung lên . Chắc không có nhiều lần trong đời ta được nghe xúc cảm dấy lên một điệu luân vũ trong tâm hồn đâu nhỉ . Tiếng lòng nhẹ nhàng gõ lên những nhịp đập mỏng tang , mơ hồ ... Một giai điệu nào đó khe khẽ ngân vang , phút thăng hoa làm hoe vàng con phố nhỏ , chênh chao chiếc lá ngang trời ... Vờ như không biết ... Ta đang mơ đến một sợi khói lam chiều bay lên từ nếp nhà nho nhỏ ...
     Có những chuyến xe ngược về phố chợ ...
Bàng bạc gió , hơi mưa nhẹ vương . Chút hơi lạnh dịu dàng bao phủ không gian đủ khiến ta kéo cao cổ áo . Những con đường lạ , những bước chân rong ruổi chẳng cần định trước là sẽ tới đâu .
     Quán cafe biệt thự . 
Cái bảng hiệu khiêm tốn treo hững hờ trên thân cây sồi già , nheo nheo mắt với Cỏ như gọi như mời . Mũi tên chỉ vào con dốc nhỏ hoe vàng lá . Ngõ vắng . Qua khỏi cái cổng cũ kỹ , mở ra một không gian khá rộng , thoáng đãng và không kém phần lôi cuốn . Một lối sỏi cong cong . Một khe suối nhân tạo lượn vòng trong căn biệt thự . Những phiến đá rêu phong xếp chồng chất , khéo léo bắc ngang suối , vừa đủ vững , vừa thêm vào chút cảm giác chênh vênh cho bàn chân bước qua . Bên cạnh dòng nước , bộ bàn ghế vừa vặn cho một thế ngồi thoải mái . Vài bức phên tre không kiểu cách - trên đó ai đã lơ đễnh treo lệch vài bức thư pháp - chút lơ đễnh cố tình !
     Phảng phất một nét thu , lá vàng rơi trong gió nhẹ . Đứa bé dùng vợt vớt sạch lá rơi trên dòng chảy , nó cố gắng trả lại sự trong lành cho khe suối . Cỏ May nhìn nó chạy quanh nhặt cho kỳ hết lá , lá vẫn rơi rơi . Cỏ mỉm cười thầm nghĩ đến một chú dã tràng trong thời hiện đại .
     Có một chỗ thảnh thơi để ngồi nhìn buổi chiều chầm chậm đi qua , có một người thân thiết bên cạnh . Cỏ dường như quên mất cuộc đời thường nhật , quên cả nỗi lo lắng về sức khoẻ . Có một cơn đau đã lãng đãng đi qua ... Mắt Cỏ chạm vào một ánh mắt lo lắng , nó dịu đi trong cái xiết tay đầy chia sẻ của người ta . Chút dịu dàng này Cỏ muốn nhận , để được thả lỏng mình , tự cho phép mình yếu đuối đôi chút . Cảm giác này mới dễ chịu làm sao ! Hiếm khi được dựa vào một nơi mạnh mẽ hơn mình , Cỏ May thấy rất ấm áp . Dường như chỉ khi người ta trải qua thật nhiều biến cố , đã nuốt vào lòng những trái đắng rất đắng , cơ hồ người ta mới biết nhận ra vị ngọt từ những thứ tưởng chừng rất đỗi bình thường . Mới biết trân trọng những khoảnh khắc đáng giá nhỏ nhoi mình có được ! Mới biết nâng niu khi tay hứng được một giọt sương long lanh , dường như vừa chạm được vào một điều kỳ diệu , biết nó mỏng manh và dễ tan ... Có phải khi cho đi người ta đã cùng lúc nhận về rất nhiều ? Giá trị của cuộc sống đang ở trong những khoảnh khắc này , và Cỏ biết người ấy cũng đang lắng lòng để cảm nhận . Một nửa vòng trái đất , thêm vào một dấu cộng , Cỏ tìm được nụ cười và cảm giác bình yên . Cảm ơn cái duyên gắn bó dài lâu , cảm ơn cả cái khoảng cách xa ngái - mà nhờ nó - ta bỗng dưng chẳng ngại ngần gì nhau !

Sương chiều giăng giăng , thật hạnh phúc khi ngồi bên ly cafe sóng sánh vị đậm đà tình cảm miền cao . Cỏ vẫn chưa quên hương vị đặc biệt của tách cafe ấy . Vị cafe sữa đậm đặc hoà quyện khéo léo cùng một chút rhum ấm nồng ngon tuyệt , khiến Cỏ phải ngẫm nghĩ mãi , cố hình dung mãi về cái tỉ lệ của cách pha chế này. Một lần nào đó Cỏ sẽ thử , tự pha lại một tách cafe như thế chăng ... , nhưng còn cái không gian này , cái cảm giác này , Cỏ sẽ không khi nào còn có lại được , sẽ không cảm nhận được nữa . Cỏ quyến luyến ngoái lại phía sau , cố ghi vào ký ức nhiều hơn một điều đáng nhớ . Có một bàn tay siết lấy một bàn tay chặt hơn trong phút đồng cảm , ừ chắc là không còn có thể quay lại đây một lần nào nữa ...
     Mọi thứ sẽ qua đi ... Cỏ quá nhạy cảm , có đôi khi tự cảm thấy lạ lẫm , thậm chí cảm thấy mình quả thật phiền phức ! Có những lúc Cỏ muốn lắng lòng mình , thật chậm rãi , từ tốn tận hưởng một cảm giác yêu thương . Cỏ sống tình cảm nên chân tình vốn là cái quan trọng nhất với Cỏ , giữ gìn cái tình , biết rằng có một thứ dài lâu như thế không phải là một chuyện dễ dàng gì ...Tự hỏi liệu Cỏ có thể giữ một chút gì đó riêng cho mình không ? Nếu như mình có thể sống khác đi nhỉ , hời hợt hơn một chút , vì mình một chút , có lẽ đời sẽ nhẹ bớt đi chăng ? Cỏ đang đòi hỏi hơi nhiều ? Cũng muốn được hiểu thấu , được cảm thông mà chẳng chịu nói ra điều mình muốn nói ? Chuyện có là gì ở trong trái tim ai đó không , mỗi cuộc đời chỉ được lựa chọn một lần thôi ? Và nếu đã bỏ qua cơ hội một lần , vì sao Cỏ lại muốn điều này trở lại ? Cố cưỡng lại một cảm giác kỳ lạ , chỉ sợ rằng rồi đây Cỏ sẽ nghĩ đến một người nhiều hơn là lòng Cỏ muốn . Đó là cái cảm giác muốn giữ cho ... tình vơi mà lòng thì cứ thêm đầy ...
     Cỏ còn nhớ , bên con dốc dài , từ Thung Lũng Hồng đi lên , có một giàn ti-gôn buông dài bên cửa rào . Những bông hoa màu hồng ngọt ngào , nụ hoa be bé hé mở , thoáng nhớ bài Hai sắc hoa ti-gôn, sao dưới góc nhìn của nhà thơ thì dáng hoa lại như tim vỡ nhỉ ? Thoảng qua một cảm giác chùng lòng vu vơ với hình ảnh loài hoa tượng trưng cho sự ly tan . Chút nhói lòng cho những thứ quá xa xôi ! Mênh mang những chuyến xe lùi về qúa khứ , dịu dàng khỏanh khắc thu vàng lui về phía xa xăm ...
     Giờ đây , Cỏ đang ngồi một mình mà nhớ về những yêu thương vời xa . Cỏ thèm nếm lại hương vị của một lá cỏ ướt át hôm nào . Đã thức giấc một niềm khát khao! Thời gian qua bao lâu mà lòng còn chưa lắng ? Mọi thứ đã mờ xa . Bước chân Cỏ nơi cuối con đường nào đó bụi cũng đã phủ mờ . Những nơi mà Cỏ đã từng qua , bước chân reo ca trên thềm phố , lòng thấy vui vì Cỏ đã chẳng hề hờ hững . Bàn tay Cỏ cũng hân hoan , chuyến viễn du ngày ấy mới tuyệt vời làm sao ! Rồi bây giờ ngồi nhớ , thèm một chuyến xe qua , khi nghe lòng chừng như mỏi mệt . Bước lãng du bỗng nhiên quá dài , mà lòng người đã có lúc ngắn lại . Con phố loang màu . Lòng người cũng muốn phai màu ? Vẫn nhớ một hương vị vừa ẩm ướt vừa nồng nàn , mùi của lá cỏ sau mưa , như một chút thì thầm riêng tư ...
Nhắm mắt , và ta lạc lối về ...

Violet-KC viết 14/2/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét