Ta đem nắng quái trải đường văn
Mượn lối tà huy rải sắc vàng
Dệt trăm sợi tầm gai ướp nắng
Nông nổi rút lòng bện chiếu phơi !
Ta mang nắng quái vẽ mầu trời
Ưng ửng mây quấn quít lưng đồi
Ánh chiều rực tím viền quanh núi
Nhuộm mầu sâm sẫm vệt hồng hoang
Nắng quái thôi miên kiếp đa đoan
Nhịp lòng nhẹ gõ gọi nắng tan
Nắng quái thôi miên mây ngũ sắc
Rực trời ánh đỏ , đỏ trông mong
Nắng quái thôi miên kiếp đa đoan
Nhịp lòng nhẹ gõ gọi nắng tan
Nắng quái thôi miên mây ngũ sắc
Rực trời ánh đỏ , đỏ trông mong
Ta gom nắng quái nhóm lửa lòng
Đem bứt rứt hoà trộn hư không
Đem hanh hao buộc vào đồng vọng
Ta vẽ ta hoang hoải , trống tênh ...
Ta vẽ ta phiền phức , chông chênh
Ẩm ương chi nắng quái đa mang
Đành hanh đi hỏi han vận mệnh
Cào ta rách xước cả yên an
Náu mình trong thời khắc giao ban
Tựa lưng vào buổi chiều sắp tàn
Hoàng hôn đang hoá mầu hổ phách
Nắng quái tan rồi , nắng đã tan ...