19 thg 10, 2013

Chuyện của Cỏ May


alt

    Nghe nói là có một quán cafe rất đẹp . Quán Vị Đắng nằm ở đâu đó phía cuối con đường . 
    Mỉm cười nghe Cỏ hát : " Một cây số mỏi chân rồi ... " Hai rồi ... ba ... bốn ... Rồi không biết là bao xa nữa ! Những bàn chân cứ theo nhau trên phố ... 
    Lưng chừng con đường Cỏ May nhìn thấy một quán cafe khác , đó là quán Forget me not . Cỏ len lén nhìn đôi giày cao gót , Cỏ đã muốn ngừng lại . Nhưng người ta vẫn chưa muốn dừng ! "Mình định đến Vị đắng mà, sẽ đến nơi thôi, tại sao lại bỏ cuộc dở chừng chứ !" Hình như ít người thích cái tên "Forget me not!". Có lẽ tại người ta vốn thích quên hơn là ... phải nhớ. Cỏ May thì lại khác , Cỏ lại rất hay nhớ . Cỏ cũng muốn người ta không quên mình . Cỏ thích cái tên đó , thích cái ý nghĩa , lẫn câu chuyện về loài hoa màu xanh tím nhỏ bé , mỏng manh , dễ thương ấy . Một màu xanh biêng biếc tím , màu của nỗi nhớ , cũng là màu mà Cỏ yêu ! Nhưng Cỏ chẳng nói gì , lại tiếp tục tự thầm thì với điệp khúc vui vui : " Một cây số mỏi chân rồi ..." . Có những con đường chỉ đi qua một lần thôi , nhưng rồi ta sẽ nhớ hoài đó !
     Một quán cafe thật đẹp , chẳng uổng công mình lội bộ chút nào , Cỏ thốt lên ! Loay hoay chọn cho mình một cái bàn bên cạnh hồ nước , Cỏ bắt đầu duỗi dài đôi chân:
_ Mỏi chân rồi hả ? 
_Chưa đâu . Bây giờ có lẽ Cỏ có thể đi cùng trời cuối đất ! 
     Cỏ đùa và bất chợt nhận về một ánh mắt thật ấm áp ! Để tránh một tia nhìn có thể làm mình xao động , Cỏ vội vàng đưa mắt nhìn bao quát một vòng quanh quán . Giữa một không gian trong lành , giữa những thiết kế thật đẹp , giữa vườn cây đầy nắng , cảm giác thật dễ chịu ! Cỏ gửi ánh mắt mình vào những gợn nước lăn tăn trên hồ , lòng chợt thèm một cảm giác bình yên! 
     Bình yên . Bình yên ở trong cái nắm tay . Bàn tay của Cỏ May nhỏ bé , lại thường hay lạnh . Cỏ thích để yên tay mình trong một bàn tay ,và lắng nghe cảm giác ấm áp từ những ngón tay đan lấy nhau ! Không phải chỉ bàn tay của người ta không đâu ! Cỏ thích nắm tay bạn bè . Cả khi vui lẫn khi buồn , khi dung dăng dung dẻ đi chơi , cả những khi đường đông , nhiều xe cộ. Cỏ nắm chặt tay những em bé trấn an chúng . Cỏ nắm lấy tay những bịnh nhân khi thấy họ đang sợ hãi , sợ những cơn đau ! Lúc ấy tay Cỏ May rất ấm áp đấy nhé , Cỏ muốn truyền cho họ sự cảm thông , cả sự mạnh mẽ mà Cỏ có ! Những bàn tay khi trao cho nhau hẳn mang trong nó nhiều thông điệp , nhưng chủ yếu vẫn đầy tình cảm và sự chia sẻ ... 
     Bình yên ở trong một nụ cười , mà nụ cười lại nằm trong ánh mắt . Ánh mắt chứa đầy yêu thương , những yêu thương không lời ... Cỏ May thấy vui khi bắt gặp bóng dáng mình ẩn hiện trong ánh mắt ấy . Cỏ không muốn nghĩ ngợi gì nữa . Cỏ yên lặng thả trôi mình trong một dòng cảm xúc dịu dàng . Sẽ không có nhiều những giây phút như thế này đâu . Cỏ lại thả dài ánh mắt của mình về phía xa hơn , phía bên kia của hồ nước , màu xanh của cỏ , màu đỏ của hoa ... Thêm một màu hòa hoãn nữa đi , màu nào của sự bao dung , của vị tha ... Cho Cỏ nhé ! 



    Bình yên có cả khi người ta ngồi bên nhau . Chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau thôi . Đôi khi chẳng nói gì cả . Yên lặng cạnh nhau thật lâu , rất lâu . 
_ Này , nói gì đi chứ !
_ Nói gì ? Nãy giờ đâu phải chỉ có mình im lặng ?
_Gì cũng được , im lặng hơi lâu rồi !
_ Mà có biết rất khó để tìm một người cùng im lặng với mình hay không ?
     Ừ, rất khó để có được một người im lặng cùng với mình , im lặng mà vẫn chia sẻ , vẫn hiểu được nhau mà không cần nói . Có những điều không thể nói , không muốn nói , nhưng vẫn muốn được chia sẻ . Cỏ nhớ tới những lúc biết người ta ở bên mình chỉ nhờ vào cái chấm nhỏ màu vàng . Vậy mà Cỏ vẫn thấy thật gần gũi .Giờ thì Cỏ đang có những phút giây thật nhẹ nhàng , thật tĩnh lặng . Cỏ yên lặng , lắng lòng vì cái cảm giác tuyệt vời này ! 
     Ngày chầm chậm qua ... Có thể những bình yên Cỏ thấy được hôm nay cũng chỉ là tạm bợ . Cỏ đang tận hưởng sự bình yên chưa phải là của mình . Nhỏ bạn bảo với Cỏ rằng Cỏ sẽ thấy bình yên khi nào tâm Cỏ thật tĩnh ... Đại loại là vì lòng Cỏ vẫn còn xôn xao , vì tâm Cỏ cuồn cuộn những sóng là sóng , thì làm sao Cỏ có thể thấy bình yên ... Mà làm sao lòng Cỏ không còn sóng được nhỉ ? Có thể , nếu Cỏ chẳng còn cảm xúc . Có thể , nếu Cỏ đừng suy nghĩ , ưu tư nữa ! Mà trời ạ , con đường đó Cỏ thừa biết là phải tránh , nhưng tâm tư lại cứ muốn đặt chân vào những lối mòn đó nhiều hơn là ngẫm nghĩ về những tư duy tích cực ! Biết thì vẫn biết , nhưng ....khó ... lắm thay !     
     Ngay cả khi cảm thấy lòng bình yên như vầy thực ra Cỏ cũng nghe một vị đắng nữa . Không biết có phải Cỏ cảm thấy dư vị này từ cái tên của quán không . Cái tên vận vào suy nghĩ ... Vị đắng ... Không nói ra , nhưng có lẽ tại Cỏ vừa gieo một cái nhân không lành , mà nhân không lành , tất quả sẽ đắng . Cỏ cảm thấy mình vừa sai phạm , vì đã tìm cái tĩnh tại từ trong cái ... lao xao . Mà lao xao thì làm sao có ... tĩnh tại được , và cuối cùng cái mà Cỏ sẽ nhận được , cũng là ... vị đắng ! Ừ , Cỏ cứ cảm thấy trong lòng đang rất đắng . Đó là cảm giác của Cỏ , người ta cười , những triết lý này qủa nhiên khó nuốt . Mà Cỏ mang đạo Phật thật nhưng đâu có phải là tín đồ , và cũng chẳng bị những tư tưởng của Phật giáo ăn sâu đâu ! Hihi , Cỏ có đang bị nhiễm bởi chữ vô thường trong " Trái tim của Bụt " hay không cũng không biết ! Úi trời , bình yên của Cỏ thật ra cũng chẳng được lâu , có phải không ? Dẫu sao thì Cỏ đã rất trân trọng từng phút giây mình đang có ! Thật ra có cái gì là mãi mãi đâu , tất cả chỉ tồn tại trong khoảnh khắc mà thôi ! Cỏ hiểu và đang nhấm nháp vị đắng ấy , thấy mình biết chấp nhận hơn !


    Rời quán , hai đứa rong ruổi mãi mới tìm được chỗ để ăn . Chỉ là một quán lề đường , chỉ là mấy món ăn dân dã nhưng sao mà ngon miệng ! Bà chủ quán đẹp lão cười hiền lành , dễ dãi nghe hai đứa đấu khẩu với nhau , toàn những chuyện trên trời dưới đất ... Càng về chiều , Cỏ May cảm thấy thời gian đang trôi mau quá , sắp hết ngày rồi ! Hình như Cỏ đang cố để vui . Cỏ nói nhiều hơn và người ta cũng nói nhiều hơn nhỉ ! Có những nơi chẳng ai biết mình là ai nhưng sao vẫn rất thân thiện đến thế . Cỏ muốn sự xa lạ mà thân thiện đó . Chỉ là một loài cỏ dại , sao không bình yên ở một triền dốc nào đó , sao lại cứ phải vướng vào bước chân người ? 
     Cỏ muốn níu thời gian lại , như thể ngày mai sẽ không còn được như hôm nay , Cỏ lại nghĩ đến chữ vô thường mà người ta chẳng thích . Ai biết ngày mai sẽ ra sao , Cỏ muốn mở lòng ra, như thể ngày sau Cỏ chẳng còn cơ hội để cho và nhận những yêu thương ...
 

                Violet-KC viết

4 nhận xét:

  1. Cứ mở lòng để cho và nhận nhìu hơn Cỏ May ui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hehe, hôm nay chị G mình hổng thèm nói với V, chỉ thích nói với nhân vật trong chuyện thui à !

      Xóa
  2. "Cỏ có đang bị nhiễm bởi chữ vô thường trong " Trái tim của Bụt " hay không cũng không biết ! Úi trời , bình yên của Cỏ thật ra cũng chẳng được lâu , có phải không ? Dẫu sao thì Cỏ đã rất trân trọng từng phút giây mình đang có ! Thật ra có cái gì là mãi mãi đâu , tất cả chỉ tồn tại trong khoảnh khắc mà thôi !
    Chỉ là những khoảnh khắc mà thôi. LC không hiểu gì về " Vô thường" cả cũng đã thấm được những khoảnh khắc mong manh như Giọt sương mà Cỏ đã thấm vậy.
    Ngày 20-10 bình yên và hạnh phúc nhé Vi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những khoảnh khắc mong manh như giọt sương , hình như chính cái mỏng manh đó làm ta mềm hơn chút hả LC ?

      Xóa