28 thg 10, 2013

Thung lũng Chết


Là một thung lũng dài và hẹp nằm giữa hai bang California và Nevada của Mỹ, thung lũng Chết từng gây kinh hoàng cho nhiều người với những cái chết đầy bí ẩn, thế nhưng nó vẫn không làm giảm sức hút đối với những người thích khám phá, phiêu lưu mạo hiểm. Trên con đường đơn độc đến công viên quốc gia này , tài xế thỉnh thoảng lại gặp biển báo như "Bạn đang ở vị trí thấp hơn mực nước biển 100 feet". Công viên này nổi tiếng vì đây là nơi có vị trí thấp nhất so với mực nước biển nhưng lại là nơi có nhiệt độ khô và cao nhất nhất ở khu vực Bắc Mỹ.

thung lung 1 

Những mô đá lởm chởm đã tạo cho Zabriskie một hình ảnh đẹp ngoạn mục. Dù không phải tâm điểm nóng của thung lũng Chết nhưng đây cũng là vùng nóng và khô. Nhiệt độ nóng nhất ở đây đạt đến 57oC vào tháng 7-1913.

image

Nhìn qua có thể thấy những ụ cỏ và đất kết hợp thành nhưng thực chất đó là những ụ muối nằm trong khu "Ruộng lúa của quỉ" ở thung lũng Chết. Gần đó còn một nơi nổi tiếng khác: "Sân golf của quỉ" mà thực chất là một bãi đá lởm chởm được bao bọc bên ngoài là lớp vỏ muối - là nơi... "chỉ có quỉ mới chơi golf" được.

image
Cái tên thung lũng Chết rất phù hợp với vùng đất này. Ở đây, sa mạc chạy dài miên man, tiềm ẩn biết bao nguy hiểm đối với khách bộ hành bắt buộc phải băng qua sa mạc. Khi du khách tiến sâu vào trong sa mạc, cái nóng càng lúc càng dữ dội, diện mạo sa mạc cũng dần dần biến đổi. Thung lũng Chết - một sa mạc rộng lớn với chỉ toàn những đụn cát nóng đã trở thành trường quay lý tưởng cho rất nhiều phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, trong đó có cả loạt phim “Star Wars” (Chiến tranh giữa các vì sao).


image

Nằm ở phía nam thung lũng Eureka, khi leo lên những dốc cát du khách thường nghe thấy những âm thanh rất kỳ lạ. Hiện tượng kỳ bí nổi tiếng giống như cát đang hát với những âm thanh trầm và cả những tiếng vo ve như đang ở máy bay. Những âm thanh bổng cũng được thêm vào bản hợp xướng như để làm tôn lên vẻ đẹp hoang vắng của những đụn cát - nơi cao nhất California.

 image

Thung lũng Chết là một vùng đất khô cằn nhưng thực tế nó vẫn có nước, chỉ có điều nước ở đây mặn chát ,vì độ mặn rất cao nên du khách có thể dễ dàng nổi trên mặt nước mà chẳng cần biết bơi . Có một ốc đảo nằm giữa sa mạc, nơi đây mọc lên một khu resort với cả công viên và viện bảo tàng … Suối nước nóng tự nhiên ở thung lũng Saline được cho là rất linh thiêng với những người dân ở bộ lạc Timbisha Shoshone . Dòng nước ở đây rất giàu chất khoáng chứa đầy canxi carbonate , là nơi nghỉ dưỡng , ngâm mình trong nước khoáng rất tuyệt vời , dù đôi khi suối cũng ngưng chảy do những kẽ nứt của đá .

image

Những mạch nước ngầm ở thung lũng Chết đã tồn tại từ hàng ngàn năm nay dù chẳng mấy khi có lấy một trận mưa. Những giọt nước mà sa mạc đã chắt chiu suốt hàng thế kỷ mặn đắng đến mức cả người và gia súc dù có khát cháy họng cũng chẳng thể uống nổi.
image
Thung lũng Chết được mệnh danh là nơi nóng nhất trên trái đất, khô cằn nhất Bắc Mỹ và điểm thất nhất ở bán cầu tây. Nơi đây quả thực là vùng đất chết nhưng cảnh vật lại xinh đẹp đến kỳ lạ.

image
Ở thế kỷ 19, năm 1876 , người ta từng xây những lò nung bạc và quặng , chì ngay trong sa mạc để tận dụng nhiệt lượng của vùng đất “thổi ra lửa” này. Phải đến đủ gần mới có thể thấy toàn bộ kiến trúc hình tổ ong của 10 chiếc lò này . Đây là điểm bắt đầu ở Wildrose Peak Trail thộc công viên quốc gia Thung lũng Chết.
thung lung 3, Du lịch mỹ, du lich my, du lich hoa ky, dulichmy, dulichhoaky, du lịch hoa kỳ
Khu vực Badwater Basin ở thung lũng Chết thấp hơn 86m so với mực nước biển và là điểm thấp nhất khu vực Bắc Mỹ. Những mặt phẳng muối rộng lớn bị nứt vỡ bao phủ gần 530km2 đã làm khu lòng chảo này ngập tràn một màu trắng nên người ta gọi đây là "chiếc bàn muối".
Cảnh quan đẹp ngoạn mục
image
Để trốn cái nóng như thiêu như đốt trong sa mạc, du khách đến với thung lũng Chết thường leo lên dãy Panamint. Dãy Panamint có đài quan sát đặt ở điểm cao nhất thung lũng (3.366m). Đứng từ đây quan sát, các dãy núi bắt đầu hiện ra trùng trùng điệp điệp: dãy Black, dãy Funeral, thung lũng Amargosa… cứ thế nối tiếp nhau, chạy dài, từ sóng núi này đến sóng núi khác. 
Thung lũng Chết là một vùng đất khô cằn, hoang hóa, đồi núi chập chùng, đất và nước đều quá giàu các loại khoáng, không phù hợp với sự sống. Trên sa mạc này chẳng có loại cây xanh nào có thể mọc được.

image
Tuy vậy, người ta vẫn phải công nhận rằng dù ở nơi chết chóc nhất vẫn tồn tại cái đẹp, thực tế thung lũng Chết là một địa danh hấp dẫn du lịch với vẻ đẹp tự nhiên hiếm có.

image
Bức hình chụp từ trên cao cho thấy những mảng màu nâu xám đầy bí ẩn và đe dọa.
Núi đá lâu đời nhất ở thung lũng Chết đã có niên đại hơn 1,5 tỉ năm. Trong suốt quá trình hình thành, nơi đây đã từng trải qua nhiều hình thái địa hình khác nhau, từ biển thành sa mạc, từ núi lửa thành núi đá và thậm chí đã từng rạn vỡ khi vỏ trái đất vận động.
image
Tưởng như đang ở hành tinh lạ
image
Mặt đất ở vùng lòng chảo Badwater hoàn toàn bị muối bao phủ.

thung lung 3, Du lịch mỹ, du lich my, du lich hoa ky, dulichmy, dulichhoaky, du lịch hoa kỳ



Khu vực Badwater Basin ở thung lũng Chết thấp hơn 86m so với mực nước biển và là điểm thấp nhất khu vực Bắc Mỹ. Những mặt phẳng muối rộng lớn bị nứt vỡ bao phủ gần 530km2 đã làm khu lòng chảo này ngập tràn một màu trắng nên người ta gọi đây là "chiếc bàn muối".


image

image
Một hòn đá tự di chuyển trên quãng đường khá dài
image
Những đụn cát trong Thung lũng Chết, nhìn từ hướng đông về phía Nevada
image
Công viên Quốc gia Thung lũng Chết
image
Hoa nở rực rỡ ở đáy thung lũng mỗi khi mưa xuống
image
Một đoàn du khách thăm Thung lũng Chết vào ngày 10-9-2012 
image
Thiên nhiên Arches
Những khối đá đã trở thành tác phẩm điêu khắc khi bị ăn mòn, những hẻm núi, ngọn đồi đá với vẻ đẹp lộng lẫy, những ốc đảo xum xuê rất dễ dàng tìm thấy ở thung lũng Chết... Những người Mỹ bản địa, mà gần đây nhất là ở Shoshone, đã tìm cách thích nghi với những điều kiện khắc nghiệt ở sa mạc để có thể sinh sống ở đây.


thung lung 8
(bài sưu tầm , nguồn internet)

23 thg 10, 2013

Lặng lẽ nơi này

     Trăng viên mãn , tròn đầy , sáng trong ...
Bốn bề yên tĩnh . Chút quạnh hiu tràn đầy không gian , mênh mang , mênh mang ... 

Lặng lẽ nơi này , ngón tay cô chuyển cái trạng thái hiện tại của mình thành tên bài hát , thả bốn chữ đó vào ô Nhạc Việt trên phone , lắng lòng theo cái nhịp ba bốn nghe như tiếng sóng từ ngoài khơi dội vào bờ rồi lại rút ra xa ...




"Tình yêu mật ngọt  

 Mật ngọt trên môi
 Tình yêu mật đắng
 Mật đắng trong đời"

      Bài hát gợi cô nhớ về nơi có chiếc võng đu đưa trong mát rượi gió giữa trưa hè . Gió từ biển . Biển sáng lên màu cát . Cát lòa xoà , vui vui nghịch ngợm bám vào những bàn chân trần . Cô nhớ những người bạn quây quần bên cô hôm ấy , nhớ từng người một , đầy ăm ắp tình thân . Ở đó có khúc tâm tình từ một người , để cô cảm được sự lẻ loi trong ánh mắt buồn vời vợi . Ở đó từng ca từ của Trịnh trong bài hát " Lặng lẽ nơi này " đã từ chị trút vào lòng cô những nỗi niềm , vị ngọt của hạnh phúc thoáng qua rất nhanh , vị đắng là nỗi niềm đã theo chị cả đời . Từng cặp từ mật ngọt mật đắng được Trịnh đưa ra như hai vế đối xứng mà lại để diễn tả một sự bất cân xứng . Dường như với ông , tình yêu là mật , cả ngọt cả đắng , cả hạnh phúc lẫn đau khổ đều là mật trong đời , là hai thái cực của niềm vui và nỗi buồn . Chấp nhận được sự song hành của nó chẳng phải là chuyện dễ , nào có ai muốn ? Thực tế còn hơn thế , khoảnh khắc ngọt ngào bị đặt lên bàn cân , bị so sánh ngầm với cái vị đắng dài lâu một đời đã tạo ra sự tương phản rõ rệt . Vị đắng hoàn toàn lấn át với nỗi đau quá dài! Vậy mà sao cán cân vẫn không nghiêng nhỉ , một thoáng hạnh phúc sao vẫn được đánh đổi ngang bằng với nỗi niềm đau đáu dài cả đời người ?        Ký ức mang cô về cái đêm nhạc tưởng nhớ Trịnh Công Sơn nơi thành phố biển . Cô thật sự bất ngờ gặp lại chị với vẻ lộng lẫy và tiếng hát ru lòng trên sân khấu nhỏ của tụ điểm cafe ca nhạc giải trí nơi thành phố biển này , thật khác xa với sự bình dị và giọng hát mộc chỉ mấy tiếng đồng hồ trước đó . Cô càng bất ngờ hơn khi người dẫn chương trình giới thiệu chị hát bài Lặng lẽ nơi này để riêng tặng cho cô .



"Tình yêu như biển

 Biển rộng hai vai
 Biển rộng hai vai
 Tình yêu như biển
 Biển hẹp tay người
 Biển hẹp tay người
 ... lạc lối "

      Cô lặng người trong xúc động , đến nỗi khi bài hát chấm dứt , người ta lên sân khấu tặng hoa cho chị , còn cô vẫn ngồi nguyên ở chỗ của mình trong cảm xúc . Cảm ơn m
ột cái duyên gặp gỡ ! Đến bây giờ cô vẫn không quên cái cảm xúc mà chị đã đem lại cho cô , để cô cắc cớ đắm lòng vào những ca từ của Trịnh trong bài hát này .

Tình yêu như biển , mà biển của Trịnh  là em , một Diễm nào đó ? Dường như có môt mối liên kết giữa Trịnh , tình yêu và biển . Biển của ông chỉ rộng cỡ bằng hai vai , đôi vai mỏng manh , vai gầy guộc nhỏ ? Biển chỉ hẹp vừa bằng đôi tay , tình yêu vốn dĩ nằm một nửa trong tay người khác , hạn hẹp trong vòng tay của người ấy ? Chỉ hạn hẹp như thế , vì bản chất của tình yêu có hơi hướm của sự ích kỷ và ý muốn chiếm hữu . Tình yêu có hẹp như vòng ôm của một người ? Những ban phát của tình yêu chẳng bao giờ đủ ! Những nhận lấy của tình yêu chẳng bao giờ vừa . Có cách nào nắm bắt ? Có cách nào ôm trọn ? Những mong ngóng của tình yêu cũng chẳng biết đâu là bến bờ . Với lối ẩn dụ thâm sâu , ngoại trừ Trịnh ai có thể đem một cái hình ảnh rộng mở như biển để ví von cho một tình yêu hạn hẹp không nằm trong mong đợi ! Và tại sao hạn hẹp , thì chỉ bởi vì nó còn là một tình yêu lạc lối  . Cái hình bóng mong manh ấy , cái tình yêu rộng hẹp khôn lường ấy , cứ mênh mang thế , để ai đó dù nhiều khao khát vẫn chẳng thể có cách nào ôm cho trọn .


      Ký ức mang cô về sâu hơn trong quá khứ , đã từng có một đêm trăng trên biển ... Cô đã khởi đầu cho cái buổi tối đáng nhớ ấy từ ý muốn làm một điều gì ngốc nghếch  , một thứ điên rồ nào đó ... Và cô đã nghĩ ra chuyện ra biển vào ban đêm . Đã bao lâu cô bỏ quên cái cảm giác nông nổi bồng bột rồi nhỉ ? Đã bao lâu cô bị cái chừng mực nghiêm túc của tính cách bủa vây ?
  
     Đêm ấy ...Trăng vàng , vàng như mật ! Trăng khẽ khàng chạm nhẹ vào biển , nghiêng nghiêng dát vàng mặt biển bằng những sợi tơ óng ánh . Bóng trăng lững lờ lướt nhẹ trên đầu ngọn sóng . Chính hình ảnh này làm cô liên tưởng đến cụm từ trăng treo đầu con sóng của Trịnh . Và rồi trên nền sóng vỗ , những giai điệu của bài hát Lặng lẽ nơi này mơ hồ âm vang . Tiếng lòng ngân lên tiếng nhạc và tiếng hát cũng đồng vọng cất lên trong thinh lặng - tiếng hát âm thầm của một người không biết hát . Cô nghe cả tiếng thở của lòng mình , thâm trầm , sâu lắng . Một chút buồn nhẹ loang ra rồi tan xa , lẫn trong sóng , loãng trong gió  ... 


"Em đi về nơi ấy
 Nơi đâu nơi đâu
 Sông cạn đá mòn
 Trăng treo đầu con sóng"

     Em sẽ không bên tôi , nơi em về hẳn là xa tít tắp , một nơi không thể có bước chân tôi đến tìm ! Nơi đâu nơi đâu , cặp điệp từ này như láy lên trong lòng nỗi xốn xang , quay quắt , sông chừng như cạn , đá dường như mòn , thì cuộc tình ấy không chỉ là một cuộc tình nhỏ nhoi nữa rồi . Đậm đến thế , sâu đến thế và cũng buồn nhiều như thế ! Như trăng trên cao . Vời vợi những vấn vương , dập duềnh những khát khao ... 
     Sóng tràn vào bờ cát , lấp loáng ánh trăng . Trăng rất tròn . Lòng cô đang đầy , rất đầy . Cô thả mình trên triền cát . Cát cũng lấp loáng ánh trăng . Lớp lớp những con sóng đêm dịu dàng tràn lên đôi chân trần , nước lênh loáng phủ vừa ngang đôi vai , rồi thật nhẹ nhàng , thật dịu dàng rút về khơi xa . Vẫn còn lại một ít bọt nước li ti đậu lại trên cổ , sóng lại tiếp tục ập vào lớp khác , cô mỉm cười nghiêng người tránh sóng , nhấm nháp hương vị của biển vừa qua đôi môi , lắng nghe tiếng gió ngân nga ...

    Thả ánh mắt mình ra xa thật xa , xa tận cuối chân mây , nơi biển tiếp giáp với trời , Cô trầm ngâm ngắm ánh trăng trên cao . Rồi lại chuyển ánh mắt về gần , ngắm những con sóng nhẹ nhàng di chuyển về phía bờ . Miên man sóng vỗ , xoa dịu lòng cô . Bàng bạc trắng , sóng lăn tăn oà vỡ những buồn vui . Gió rất nhẹ , dịu dàng mơn man từng lọn tóc đẫm nước . Biển thật tuyệt ! Lần đầu tiên cô trầm mình vào lòng biển đêm . Vốn sở hữu một thể trạng yếu đuối và sợ lạnh , cô chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện này trước đây !  Vì sao biển đêm nay ấm ? Lênh láng ánh trăng tràn mặt biển . Chếnh choáng cảm giác . Cô nhắm mắt . Mặc kệ sóng tràn qua , cô thật sự thả lỏng mình trong một cảm giác hết sức đặc biệt . Mặc kệ tóc vướng vít cùng cát . Mặc kệ cát rả rích bên tai . Chúng lẫn lẫn trong nhau . Cát cuống quít chuồi theo nước biển ra khơi .  Cô bất giác mỉm cười vu vơ với cái cảm giác cát chạy ngồ ngộ ngay dưới phiến lưng . Cát cuống quít chuồi theo nước rút ra khơi xa , vô tình lôi cô về phía biển . Cứ như trò chơi tuổi thơ , mà dường như không phải , chính là trò chơi của biển để làm nhẹ đi , nâng đỡ nỗi cô đơn , hụt hẫng quá dài của cả một đời người . Ánh mắt cô tìm kiếm cái lá chắn ấy , môi cô mỉm một nụ cười đầy tin cậy . Bên cạnh cô , ừ biển bên cạnh cô , như của riêng cô dù chỉ đêm nay thôi ! Ngày mai ... cô lắc nhẹ đầu xua đi chút thất vọng , chút hụt hẫng lại vừa dấy lên . Đừng mà , đừng nghĩ gì nhiều nữa , chẳng phải ngay lúc này , biển đêm đã là một món quà mà cuộc sống vừa trao tặng cho cô , một trải nghiệm tuyệt vời mà cô chưa từng biết tới trước giờ . Chẳng phải cảm xúc trong cô rất thật , đầy ắp khao khát được đón nhận cảm giác lạ lẫm và mới mẻ với biển . Lòng cô thầm nói lời cảm ơn . Cô lặng lẽ tận hưởng luồng gió từ biển đêm , tận hưởng thứ âm nhạc đang lay động lòng cô từ trong thinh không . Một cách vụng về , cô lại lắng nghe xúc cảm dấy lên từ mỗi tế bào nhỏ nhoi , nghe những rung động đã ngủ yên từ rất lâu xôn xao thức giấc , cô đón vào lòng mình cảm giác yêu thương !

"Tan theo tan theo
 Chút tình xa vắng
 Làm sao ru được tình vơi
 À ơi nỗi đau này người "

À ơi , à ơi , cảm giác yêu thương cùng lời ru từ biển lâng lâng nhẹ hẫng nỗi niềm , Làm sao ru được tình vơi ? Đáy của nỗi buồn lại là giọt vui . Đáy của tâm hồn là lời ru bình lặng , lắng lắng lại một cách tinh tế , dẫu vẫn thấy nỗi cô đơn nhẹ nhàng lan toả . Dường như cô mang cả trái tim nhỏ bé của mình thả vào lòng biển khơi . Không điều kiện . Không đòi hỏi . Cô là như vậy , không dám giữ chặt một thứ gì . Người ta mong tình đầy , cô cố giữ tình vơi .Trước biển , mình quả là nhỏ bé , nên chừng như những suy tư cũng nhỏ đi . Cứ để những ca từ của Trịnh cất lên trong cả yêu thương , cả trong chút thất vọng vừa mới dấy lên rồi lại tan , tan đi nhé . Cứ để mặc cho khúc tình ngân nga , cứ để cho đáy lòng rung lên một chút chênh chao...

"Tình yêu vô tội
 Để lại cho ai
 Buồn như giọt máu
 Lặng lẽ nơi này..."

     Mỗi người cảm bài hát theo cách của họ , cô cũng có cái cách riêng của mình để vỗ về cái khiếm khuyết âm nhạc trong cô . Cô cũng biết cho dù cô có cố tình nghiền ngẫm từng ca từ cô cũng không thể hiểu hết , hiểu đúng những ý tứ trong lời nhạc của ông . Cô không thể biết vì sao lại buồn như ... giọt máu mà không như một cái gì khác , có thể nỗi buồn đã đến một độ đậm sâu , đã hoà lẫn trong máu , lặng lẽ hòa vào vòng tuần hoàn trong cơ thể cũng nên . Không trách cứ gì , không thắc mắc nữa bởi cái lý do Trịnh đưa ra thật dễ hiểu , rằng tình yêu vô tội kia mà . 


"Trời cao đất rộng
 Một mình tôi đi
 Một mình tôi đi
 Đời như vô tận
 Một mình tôi về
 Một mình tôi về 
 với tôi ... "

     Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình .  Chỉ với những điệp từ được lập lại đầy chủ ý , ai tài như Trịnh có thể bằng cái hình ảnh đơn giản đi đi về về của một người mà khắc họa được cái khắc khoải cô đơn , cái lẻ loi cam chịu như thế ? Không đòi hỏi nên cuối cùng chỉ lẻ bóng đi về ," về với tôi " . Một mình , với cái tĩnh lặng của một ánh nhìn hun hút vào bóng đêm ! 

    
    Ở một góc của quả đất , cô lại lặng lẽ bước những bước đi trên phiên bản cuộc đời riêng mình , thảng hoặc có những lúc một mình như lúc này , cô ngắm vuốt cái sâu thẳm bềnh bồng của ký ức , dẫu phải loay hoay hoài vọng là mình đủ sức tĩnh tại ngay trong tâm tưởng , loay hoay tìm kiếm sự an yên cho mình . Thả cái ánh mắt hun hút vào tầng không , cô lại thầm nói một lời cảm ơn , cảm ơn những ngẫu hứng điên rồ để cô làm được cái mà cô chưa bao giờ nghĩ là nó là hiện thực , dẫu vì nó lòng cô đã khắc khoải xiết bao . Đêm trăng ấy , biển giống như một người tình bềnh bồng , dịu dàng xoa dịu sự nổi loạn , vuốt ve nỗi cô đơn trong cô . Khoảnh khắc giao cảm hoà quyện giữa cô , biển và trời trên nền một bản nhạc trở thành những dấu ấn không phai mờ ! Cảm ơn sự dũng cảm đủ để nắm lấy khoảnh khắc ấy , để có được một trải nghiệm tuyệt vời , một hoài niệm khó quên ! 

Violet-KC viết 20/10/2013

22 thg 10, 2013

Hồ Arrowhead



Lake Arrowhead thuộc San Bernardido County , Nam California , cách thành phố San Bernardido khoảng 20 đến 30 phút lái xe về hướng Bắc . Arrowhead là một hồ nhân tạo với diện tích bề mặt khoảng 8000 acres (3,2 km ²) . Hồ rộng khoảng 2km4 , dài 3km5 , chỗ sâu nhất là 56m . 

 Từ nhà Vi lái xe đến đây cũng chỉ mất hơn 1 giờ đồng hồ . Đến đây , ngắm cảnh , Vi tiện tay chụp vài tấm hình bằng điện thoại , tay mơ nên chẳng lột tả được hết vẻ đẹp thật sự của hồ . Cảnh được chụp vào buổi chiều , hồ phảng phất một nét buồn dịu dàng .

   

Cơ man nào là các chú vịt trời nhẩn nha bơi lội , trên trời lũ chim sải cánh bay lượn , cái không gian vừa tĩnh vừa động . Buổi chiều nhẹ nhõm làm sao !



 Không khí trong lành , rừng thông bạt ngàn và mặt nước trong xanh thơ mộng. Một số người thích cắm trại quanh hồ để hòa mình vào thiên nhiên bao la. Vùng này có bốn mùa rõ rệt , khí hậu dễ chịu , mỗi năm đến 300 ngày có ánh nắng mặt trời . Ở đây mỗi mùa đều có cảnh đẹp riêng biệt của nó. Mùa xuân thì hoa dại nở khắp nơi, cây xanh mượt và tươi mát. Mùa hè nắng nóng , cũng là mùa mà nhiều người, nhiều tổ chức hội đoàn kéo đến đây để tổ chức cắm trại.




Một số người còn kéo theo xe cả tàu ca nô , đến nơi thả xuống nước chạy vòng vòng trong khu vực rộng lớn của hồ . Một số người đến để câu cá , câu được cá có thể nướng cá tại chỗ .


Mùa thu vàng lá làm nên một cảnh sắc thi vị . Bốn bề những rặng núi ráng soi bóng mình xuống mặt hồ , lóng lánh , lung linh . Mùa đông tuyết phủ trắng xóa khắp nơi .


Trước đây , hồ này được gọi là "Little Bear Lake " , bởi vì cách nó không xa , ở độ cao cao hơn nó , còn có một hồ lớn hơn , đó là Big Bear Lake . Vào khoảng năm 1920 một tập đoàn từ Los Angeles , the Arrowhead Lake Company đã mua cái hồ này và đất đai xung quanh vùng hồ , rồi đổi tên hồ thành Arrowhead Lake.






Thu nhập chính của cư dân trong vùng là từ du lịch , khách sạn , nhà hàng . Rải rác bên dưới các gốc thông già là những ngôi nhà nho nhỏ dùng cho thuê ngắn ngày . Theo thống kê có tới 500 cabins và condos để cho thuê và có tới 400 phòng nghỉ trong các khách sạn và khu nghỉ dưỡng . Trong suốt cả năm , nơi này cũng được chọn để tổ chức một số lễ hội như là car shows, dog shows, the Tour de e Arrowhead, Home Expo, và the popular Antique Wooden Boat Show. Có cả outlets những khu shopping nho nhỏ nữa ...
  Những khoảnh khắc được ghi lại ở Arrowhead cứ man mác một nét buồn phiêu lãng . Đừng đổ thừa người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nghen ! Thôi thì , cứ hòa mình vào thiên nhiên bao la , nỗi buồn nếu có cũng nhẹ nhàng thả vào lòng hồ , mang tâm trạng thư thái về lại nhà !

19 thg 10, 2013

Chuyện của Cỏ May


alt

    Nghe nói là có một quán cafe rất đẹp . Quán Vị Đắng nằm ở đâu đó phía cuối con đường . 
    Mỉm cười nghe Cỏ hát : " Một cây số mỏi chân rồi ... " Hai rồi ... ba ... bốn ... Rồi không biết là bao xa nữa ! Những bàn chân cứ theo nhau trên phố ... 
    Lưng chừng con đường Cỏ May nhìn thấy một quán cafe khác , đó là quán Forget me not . Cỏ len lén nhìn đôi giày cao gót , Cỏ đã muốn ngừng lại . Nhưng người ta vẫn chưa muốn dừng ! "Mình định đến Vị đắng mà, sẽ đến nơi thôi, tại sao lại bỏ cuộc dở chừng chứ !" Hình như ít người thích cái tên "Forget me not!". Có lẽ tại người ta vốn thích quên hơn là ... phải nhớ. Cỏ May thì lại khác , Cỏ lại rất hay nhớ . Cỏ cũng muốn người ta không quên mình . Cỏ thích cái tên đó , thích cái ý nghĩa , lẫn câu chuyện về loài hoa màu xanh tím nhỏ bé , mỏng manh , dễ thương ấy . Một màu xanh biêng biếc tím , màu của nỗi nhớ , cũng là màu mà Cỏ yêu ! Nhưng Cỏ chẳng nói gì , lại tiếp tục tự thầm thì với điệp khúc vui vui : " Một cây số mỏi chân rồi ..." . Có những con đường chỉ đi qua một lần thôi , nhưng rồi ta sẽ nhớ hoài đó !
     Một quán cafe thật đẹp , chẳng uổng công mình lội bộ chút nào , Cỏ thốt lên ! Loay hoay chọn cho mình một cái bàn bên cạnh hồ nước , Cỏ bắt đầu duỗi dài đôi chân:
_ Mỏi chân rồi hả ? 
_Chưa đâu . Bây giờ có lẽ Cỏ có thể đi cùng trời cuối đất ! 
     Cỏ đùa và bất chợt nhận về một ánh mắt thật ấm áp ! Để tránh một tia nhìn có thể làm mình xao động , Cỏ vội vàng đưa mắt nhìn bao quát một vòng quanh quán . Giữa một không gian trong lành , giữa những thiết kế thật đẹp , giữa vườn cây đầy nắng , cảm giác thật dễ chịu ! Cỏ gửi ánh mắt mình vào những gợn nước lăn tăn trên hồ , lòng chợt thèm một cảm giác bình yên! 
     Bình yên . Bình yên ở trong cái nắm tay . Bàn tay của Cỏ May nhỏ bé , lại thường hay lạnh . Cỏ thích để yên tay mình trong một bàn tay ,và lắng nghe cảm giác ấm áp từ những ngón tay đan lấy nhau ! Không phải chỉ bàn tay của người ta không đâu ! Cỏ thích nắm tay bạn bè . Cả khi vui lẫn khi buồn , khi dung dăng dung dẻ đi chơi , cả những khi đường đông , nhiều xe cộ. Cỏ nắm chặt tay những em bé trấn an chúng . Cỏ nắm lấy tay những bịnh nhân khi thấy họ đang sợ hãi , sợ những cơn đau ! Lúc ấy tay Cỏ May rất ấm áp đấy nhé , Cỏ muốn truyền cho họ sự cảm thông , cả sự mạnh mẽ mà Cỏ có ! Những bàn tay khi trao cho nhau hẳn mang trong nó nhiều thông điệp , nhưng chủ yếu vẫn đầy tình cảm và sự chia sẻ ... 
     Bình yên ở trong một nụ cười , mà nụ cười lại nằm trong ánh mắt . Ánh mắt chứa đầy yêu thương , những yêu thương không lời ... Cỏ May thấy vui khi bắt gặp bóng dáng mình ẩn hiện trong ánh mắt ấy . Cỏ không muốn nghĩ ngợi gì nữa . Cỏ yên lặng thả trôi mình trong một dòng cảm xúc dịu dàng . Sẽ không có nhiều những giây phút như thế này đâu . Cỏ lại thả dài ánh mắt của mình về phía xa hơn , phía bên kia của hồ nước , màu xanh của cỏ , màu đỏ của hoa ... Thêm một màu hòa hoãn nữa đi , màu nào của sự bao dung , của vị tha ... Cho Cỏ nhé ! 



    Bình yên có cả khi người ta ngồi bên nhau . Chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau thôi . Đôi khi chẳng nói gì cả . Yên lặng cạnh nhau thật lâu , rất lâu . 
_ Này , nói gì đi chứ !
_ Nói gì ? Nãy giờ đâu phải chỉ có mình im lặng ?
_Gì cũng được , im lặng hơi lâu rồi !
_ Mà có biết rất khó để tìm một người cùng im lặng với mình hay không ?
     Ừ, rất khó để có được một người im lặng cùng với mình , im lặng mà vẫn chia sẻ , vẫn hiểu được nhau mà không cần nói . Có những điều không thể nói , không muốn nói , nhưng vẫn muốn được chia sẻ . Cỏ nhớ tới những lúc biết người ta ở bên mình chỉ nhờ vào cái chấm nhỏ màu vàng . Vậy mà Cỏ vẫn thấy thật gần gũi .Giờ thì Cỏ đang có những phút giây thật nhẹ nhàng , thật tĩnh lặng . Cỏ yên lặng , lắng lòng vì cái cảm giác tuyệt vời này ! 
     Ngày chầm chậm qua ... Có thể những bình yên Cỏ thấy được hôm nay cũng chỉ là tạm bợ . Cỏ đang tận hưởng sự bình yên chưa phải là của mình . Nhỏ bạn bảo với Cỏ rằng Cỏ sẽ thấy bình yên khi nào tâm Cỏ thật tĩnh ... Đại loại là vì lòng Cỏ vẫn còn xôn xao , vì tâm Cỏ cuồn cuộn những sóng là sóng , thì làm sao Cỏ có thể thấy bình yên ... Mà làm sao lòng Cỏ không còn sóng được nhỉ ? Có thể , nếu Cỏ chẳng còn cảm xúc . Có thể , nếu Cỏ đừng suy nghĩ , ưu tư nữa ! Mà trời ạ , con đường đó Cỏ thừa biết là phải tránh , nhưng tâm tư lại cứ muốn đặt chân vào những lối mòn đó nhiều hơn là ngẫm nghĩ về những tư duy tích cực ! Biết thì vẫn biết , nhưng ....khó ... lắm thay !     
     Ngay cả khi cảm thấy lòng bình yên như vầy thực ra Cỏ cũng nghe một vị đắng nữa . Không biết có phải Cỏ cảm thấy dư vị này từ cái tên của quán không . Cái tên vận vào suy nghĩ ... Vị đắng ... Không nói ra , nhưng có lẽ tại Cỏ vừa gieo một cái nhân không lành , mà nhân không lành , tất quả sẽ đắng . Cỏ cảm thấy mình vừa sai phạm , vì đã tìm cái tĩnh tại từ trong cái ... lao xao . Mà lao xao thì làm sao có ... tĩnh tại được , và cuối cùng cái mà Cỏ sẽ nhận được , cũng là ... vị đắng ! Ừ , Cỏ cứ cảm thấy trong lòng đang rất đắng . Đó là cảm giác của Cỏ , người ta cười , những triết lý này qủa nhiên khó nuốt . Mà Cỏ mang đạo Phật thật nhưng đâu có phải là tín đồ , và cũng chẳng bị những tư tưởng của Phật giáo ăn sâu đâu ! Hihi , Cỏ có đang bị nhiễm bởi chữ vô thường trong " Trái tim của Bụt " hay không cũng không biết ! Úi trời , bình yên của Cỏ thật ra cũng chẳng được lâu , có phải không ? Dẫu sao thì Cỏ đã rất trân trọng từng phút giây mình đang có ! Thật ra có cái gì là mãi mãi đâu , tất cả chỉ tồn tại trong khoảnh khắc mà thôi ! Cỏ hiểu và đang nhấm nháp vị đắng ấy , thấy mình biết chấp nhận hơn !


    Rời quán , hai đứa rong ruổi mãi mới tìm được chỗ để ăn . Chỉ là một quán lề đường , chỉ là mấy món ăn dân dã nhưng sao mà ngon miệng ! Bà chủ quán đẹp lão cười hiền lành , dễ dãi nghe hai đứa đấu khẩu với nhau , toàn những chuyện trên trời dưới đất ... Càng về chiều , Cỏ May cảm thấy thời gian đang trôi mau quá , sắp hết ngày rồi ! Hình như Cỏ đang cố để vui . Cỏ nói nhiều hơn và người ta cũng nói nhiều hơn nhỉ ! Có những nơi chẳng ai biết mình là ai nhưng sao vẫn rất thân thiện đến thế . Cỏ muốn sự xa lạ mà thân thiện đó . Chỉ là một loài cỏ dại , sao không bình yên ở một triền dốc nào đó , sao lại cứ phải vướng vào bước chân người ? 
     Cỏ muốn níu thời gian lại , như thể ngày mai sẽ không còn được như hôm nay , Cỏ lại nghĩ đến chữ vô thường mà người ta chẳng thích . Ai biết ngày mai sẽ ra sao , Cỏ muốn mở lòng ra, như thể ngày sau Cỏ chẳng còn cơ hội để cho và nhận những yêu thương ...
 

                Violet-KC viết

Có một chiều ngược gió ...


     Có một chiều ngược gió ...
     Có những chuyến xe bus ngược vào buôn làng ...
Chiếc xe bus , cũ kỹ , già cỗi ... Nó nổ máy , với một thứ âm thanh lọc cọc khác thường , chẳng biết có bị nằm đường hay không ? Là một chút lo xa , nhưng chẳng sao , ngay cả khi có sự cố đó xảy ra , một bờ ruộng , một cánh đồng ven đường cũng có thể là chỗ cho Cỏ ngồi chơi . Dường như , Cỏ đang sẵn lòng với mọi thứ xung quanh ... Chiếc xe chậm chạp chuyển mình , vẻ nặng nề và lụ khụ , thả về phía sau lưng nó những cuộn khói màu xám đen , sà thật thấp mà cũng ráng bềnh bồng như mây . Cỏ thấy một cảm giác dễ chịu . Cũng hay , vì mình đã không ... ngại khi ừ với phương tiện di chuyển này .
     Chiếc xe dềnh dàng leo dốc . Gió lướt qua các ô cửa sổ rồi gió thênh thang , rong ruổi đường xa ... Ánh mắt Cỏ thả dài sang hai bên đường , nơi phố xá đi qua , xanh thẳm trời cao , nhấp nhô biển lúa . Cùng với ô cửa sổ mở , Cỏ thích thú cảm nhận cả hương đồng gió nội , hứng lấy vẻ hào sảng của nắng nhẹ , vơ vào cái chất phóng khoáng của gió đại ngàn - dường như chỉ đất trời nơi đây mới có . Gió vẫn vào cửa này , để ra bằng cửa bên kia , nghịch ngợm thổi cho tóc bay - thả vấn vương qua một bờ vai khác . Có một người nhẹ nhàng giữ lấy . Có một chút xôn xao vừa mới ngang qua đâu đó ...
     Chuyến xe như một cuộc phiêu lưu tràn đầy hưng phấn , như một thoáng mưa qua vùng khô hạn . Cỏ muốn giữ lại một dòng cảm xúc đang dịu dàng chảy trôi , giữ lại chút chênh chao này , biết rồi mình sẽ khó mà quên . Chút xúc cảm nhè nhẹ rung lên . Chắc không có nhiều lần trong đời ta được nghe xúc cảm dấy lên một điệu luân vũ trong tâm hồn đâu nhỉ . Tiếng lòng nhẹ nhàng gõ lên những nhịp đập mỏng tang , mơ hồ ... Một giai điệu nào đó khe khẽ ngân vang , phút thăng hoa làm hoe vàng con phố nhỏ , chênh chao chiếc lá ngang trời ... Vờ như không biết ... Ta đang mơ đến một sợi khói lam chiều bay lên từ nếp nhà nho nhỏ ...
     Có những chuyến xe ngược về phố chợ ...
Bàng bạc gió , hơi mưa nhẹ vương . Chút hơi lạnh dịu dàng bao phủ không gian đủ khiến ta kéo cao cổ áo . Những con đường lạ , những bước chân rong ruổi chẳng cần định trước là sẽ tới đâu .
     Quán cafe biệt thự . 
Cái bảng hiệu khiêm tốn treo hững hờ trên thân cây sồi già , nheo nheo mắt với Cỏ như gọi như mời . Mũi tên chỉ vào con dốc nhỏ hoe vàng lá . Ngõ vắng . Qua khỏi cái cổng cũ kỹ , mở ra một không gian khá rộng , thoáng đãng và không kém phần lôi cuốn . Một lối sỏi cong cong . Một khe suối nhân tạo lượn vòng trong căn biệt thự . Những phiến đá rêu phong xếp chồng chất , khéo léo bắc ngang suối , vừa đủ vững , vừa thêm vào chút cảm giác chênh vênh cho bàn chân bước qua . Bên cạnh dòng nước , bộ bàn ghế vừa vặn cho một thế ngồi thoải mái . Vài bức phên tre không kiểu cách - trên đó ai đã lơ đễnh treo lệch vài bức thư pháp - chút lơ đễnh cố tình !
     Phảng phất một nét thu , lá vàng rơi trong gió nhẹ . Đứa bé dùng vợt vớt sạch lá rơi trên dòng chảy , nó cố gắng trả lại sự trong lành cho khe suối . Cỏ May nhìn nó chạy quanh nhặt cho kỳ hết lá , lá vẫn rơi rơi . Cỏ mỉm cười thầm nghĩ đến một chú dã tràng trong thời hiện đại .
     Có một chỗ thảnh thơi để ngồi nhìn buổi chiều chầm chậm đi qua , có một người thân thiết bên cạnh . Cỏ dường như quên mất cuộc đời thường nhật , quên cả nỗi lo lắng về sức khoẻ . Có một cơn đau đã lãng đãng đi qua ... Mắt Cỏ chạm vào một ánh mắt lo lắng , nó dịu đi trong cái xiết tay đầy chia sẻ của người ta . Chút dịu dàng này Cỏ muốn nhận , để được thả lỏng mình , tự cho phép mình yếu đuối đôi chút . Cảm giác này mới dễ chịu làm sao ! Hiếm khi được dựa vào một nơi mạnh mẽ hơn mình , Cỏ May thấy rất ấm áp . Dường như chỉ khi người ta trải qua thật nhiều biến cố , đã nuốt vào lòng những trái đắng rất đắng , cơ hồ người ta mới biết nhận ra vị ngọt từ những thứ tưởng chừng rất đỗi bình thường . Mới biết trân trọng những khoảnh khắc đáng giá nhỏ nhoi mình có được ! Mới biết nâng niu khi tay hứng được một giọt sương long lanh , dường như vừa chạm được vào một điều kỳ diệu , biết nó mỏng manh và dễ tan ... Có phải khi cho đi người ta đã cùng lúc nhận về rất nhiều ? Giá trị của cuộc sống đang ở trong những khoảnh khắc này , và Cỏ biết người ấy cũng đang lắng lòng để cảm nhận . Một nửa vòng trái đất , thêm vào một dấu cộng , Cỏ tìm được nụ cười và cảm giác bình yên . Cảm ơn cái duyên gắn bó dài lâu , cảm ơn cả cái khoảng cách xa ngái - mà nhờ nó - ta bỗng dưng chẳng ngại ngần gì nhau !

Sương chiều giăng giăng , thật hạnh phúc khi ngồi bên ly cafe sóng sánh vị đậm đà tình cảm miền cao . Cỏ vẫn chưa quên hương vị đặc biệt của tách cafe ấy . Vị cafe sữa đậm đặc hoà quyện khéo léo cùng một chút rhum ấm nồng ngon tuyệt , khiến Cỏ phải ngẫm nghĩ mãi , cố hình dung mãi về cái tỉ lệ của cách pha chế này. Một lần nào đó Cỏ sẽ thử , tự pha lại một tách cafe như thế chăng ... , nhưng còn cái không gian này , cái cảm giác này , Cỏ sẽ không khi nào còn có lại được , sẽ không cảm nhận được nữa . Cỏ quyến luyến ngoái lại phía sau , cố ghi vào ký ức nhiều hơn một điều đáng nhớ . Có một bàn tay siết lấy một bàn tay chặt hơn trong phút đồng cảm , ừ chắc là không còn có thể quay lại đây một lần nào nữa ...
     Mọi thứ sẽ qua đi ... Cỏ quá nhạy cảm , có đôi khi tự cảm thấy lạ lẫm , thậm chí cảm thấy mình quả thật phiền phức ! Có những lúc Cỏ muốn lắng lòng mình , thật chậm rãi , từ tốn tận hưởng một cảm giác yêu thương . Cỏ sống tình cảm nên chân tình vốn là cái quan trọng nhất với Cỏ , giữ gìn cái tình , biết rằng có một thứ dài lâu như thế không phải là một chuyện dễ dàng gì ...Tự hỏi liệu Cỏ có thể giữ một chút gì đó riêng cho mình không ? Nếu như mình có thể sống khác đi nhỉ , hời hợt hơn một chút , vì mình một chút , có lẽ đời sẽ nhẹ bớt đi chăng ? Cỏ đang đòi hỏi hơi nhiều ? Cũng muốn được hiểu thấu , được cảm thông mà chẳng chịu nói ra điều mình muốn nói ? Chuyện có là gì ở trong trái tim ai đó không , mỗi cuộc đời chỉ được lựa chọn một lần thôi ? Và nếu đã bỏ qua cơ hội một lần , vì sao Cỏ lại muốn điều này trở lại ? Cố cưỡng lại một cảm giác kỳ lạ , chỉ sợ rằng rồi đây Cỏ sẽ nghĩ đến một người nhiều hơn là lòng Cỏ muốn . Đó là cái cảm giác muốn giữ cho ... tình vơi mà lòng thì cứ thêm đầy ...
     Cỏ còn nhớ , bên con dốc dài , từ Thung Lũng Hồng đi lên , có một giàn ti-gôn buông dài bên cửa rào . Những bông hoa màu hồng ngọt ngào , nụ hoa be bé hé mở , thoáng nhớ bài Hai sắc hoa ti-gôn, sao dưới góc nhìn của nhà thơ thì dáng hoa lại như tim vỡ nhỉ ? Thoảng qua một cảm giác chùng lòng vu vơ với hình ảnh loài hoa tượng trưng cho sự ly tan . Chút nhói lòng cho những thứ quá xa xôi ! Mênh mang những chuyến xe lùi về qúa khứ , dịu dàng khỏanh khắc thu vàng lui về phía xa xăm ...
     Giờ đây , Cỏ đang ngồi một mình mà nhớ về những yêu thương vời xa . Cỏ thèm nếm lại hương vị của một lá cỏ ướt át hôm nào . Đã thức giấc một niềm khát khao! Thời gian qua bao lâu mà lòng còn chưa lắng ? Mọi thứ đã mờ xa . Bước chân Cỏ nơi cuối con đường nào đó bụi cũng đã phủ mờ . Những nơi mà Cỏ đã từng qua , bước chân reo ca trên thềm phố , lòng thấy vui vì Cỏ đã chẳng hề hờ hững . Bàn tay Cỏ cũng hân hoan , chuyến viễn du ngày ấy mới tuyệt vời làm sao ! Rồi bây giờ ngồi nhớ , thèm một chuyến xe qua , khi nghe lòng chừng như mỏi mệt . Bước lãng du bỗng nhiên quá dài , mà lòng người đã có lúc ngắn lại . Con phố loang màu . Lòng người cũng muốn phai màu ? Vẫn nhớ một hương vị vừa ẩm ướt vừa nồng nàn , mùi của lá cỏ sau mưa , như một chút thì thầm riêng tư ...
Nhắm mắt , và ta lạc lối về ...

Violet-KC viết 14/2/2012

Phố núi cao


     Phố núi cao ... Phố núi thênh thang ... Đường cao , đường thấp ... Trời xanh , chỉ một chút xíu sáng trong , lặng lẽ trôi ngang trời một vầng mây xam xám cho mưa giăng rất nhẹ... Mặt trời treo lơ lửng xa xa , nheo mắt với một chút xíu nghịch ngợm , ánh nắng yếu ớt , èo uột len giữa mưa bay ... Đường phố mở ra trước mắt : mướt xanh , rộn ràng , bình an ... , tương phản hẳn với căn phòng khép kín , âm ẩm , uể oải , ẩn chứa một chút lo lắng ... Căn phòng nhỏ , rất nhỏ , chẳng có gì đáng nói cả . Ô cửa sổ cũng rất nhỏ , chỉ đủ cho ánh sáng le lói ghé thăm căn phòng . Nó cũng rất cao , phải đứng lên , nhón chân mới thấy được những hạt mưa . Không có một chút gì gợi cảm cả . Nhưng nhắm mắt , lại cảm nhận được chút ấm nồng , ươn ướt của lá cỏ sau mưa . Lá cỏ nhẹ lướt trên mắt , trên môi ... nhẹ , rất nhẹ ... Ở một nơi rất sâu , rất sâu , trái tim bé nhỏ khe khẽ cựa mình . Rất dịu dàng mà cũng rất chông chênh ...


Một cảm giác thật ngộ nghĩnh khi chân chênh vênh bước trên những nhịp cầu lắc lư . Mưa lất phất bay , cầu đong đưa , lời ru xưa ... Ru rằng : " Cầu tre lắc lẻo , gập ghềnh khó đi ..." . Bàn tay níu thật chặt , ấm áp trong cảm giác an tâm ! Những cây cầu treo rất lạ , nhập nhằng chồng chéo lên nhau . Chúng được bắt trên một cây gừa cổ thụ có đến cả trăm năm tuổi , thọc sâu hàng trăm nhánh rễ khổng lồ xuống dòng sông , thả dài hàng ngàn sợi rễ thành những tấm rèm buông rũ . Gió rắc lá rơi trong không trung , lưa thưa chao nghiêng trong nắng nhẹ ... Giữa đại ngàn , lòng mở rộng , thảnh thơi đến lạ ! Dòng Sêrêpôk róc rách , thâm trầm lượn lờ bên những ghềnh đá - hoang sơ , âm u và không kém phần bí ẩn . Lau lách đan xen nhau , tô điểm thêm cho vẻ hiu quạnh của dòng sông . Thi thoảng những chú nhện nước lại nhanh nhẩu giăng mắc những sợi tơ mỏng manh , sử dụng công phu khinh công lướt trên mặt sông nhanh như gió ! Một ngày không vội vã , không nghĩ ngợi nhiều nữa , hãy sống cho mình trước khi phải quay lại với cuộc đời thường nhật , nhận chịu sức ép từ mọi phía ... Đứng trên cầu này , ta buông bỏ mọi thứ nặng vai , mở lòng cho những yêu thương , đón vào tâm hồn sự thanh thản kì diệu , để nghe lòng rất bình yên ...



     Quán cafe nằm dưới một thung lũng nhỏ - thung lũng màu hồng . Mà tại sao lại là màu hồng mà không là màu gì khác nhỉ ? Cũng chẳng biết nữa ! Lần trở lại này quán không còn đủ vẻ đẹp của lần trước, dẫu trong ta ấn tượng ban đầu vẫn chưa phai phôi ! Thêm một chút quạnh quẽ dưới cơn mưa nhẹ hạt . Dãy nhà sàn với những bậc thang khó trèo đều đã có người ngồi , thế là đành gác lại ý muốn được duỗi chân trên ... "căn gác đìu hiu" ! Cái thác nhỏ vẫn tuôn tràn , nước vẫn róc rách chảy . Rong rêu phủ đầy trên lối cũ . Vẻ buồn buồn , hiu hắt tràn ngập cả không gian . Chọn được một chỗ ngồi giữa vườn cây , thư thả ngắm từng giọt cafe chầm chậm rơi xuống phin , cảm nhận thật rõ cái giá trị của những ngày không vội vã . Ừ , buổi chiều cứ chầm chậm qua đi , từng bản tình ca nối nhau qua đi ...Ta thả mình lênh đênh , buông lơi tâm hồn trong từng ca từ đã trở thành bất hủ theo thời gian ... Chiều trôi bãng lãng ... Sóng sánh một màu nâu sữa đậm đặc thật tuyệt . Chầm chậm nghe chiều ơi , có biết rằng ngày rời khỏi đây ta sẽ rất luyến tiếc phút giây này ...
     Lắng lòng nghe tiếng nói từ những ngón tay đan lấy nhau ... Có phải một điều gì đang ở đó , ngay phía trước mặt ta , không phải là chờ đợi , cũng không phải là hy vọng ...Vậy nó là cái gì nhỉ ? Chiều nghiêng về phía xa xăm ... Chú chuồn chuồn kim nhỏ nhắn nhún nhẩy đong đưa đôi cánh mỏng , chú lượn vòng , lượn vòng , rồi đáp xuống , hai con mắt rõ to lúng liếng , nghiêng nghiêng nhìn ngó ... Chú nhìn thấy gì không :

Có một người để mình nghiêng chao
Dịu lòng nghe sóng vỗ lao xao
Bâng khuâng biết màu chiều hư ảo
Tiếc gì mình một chút dịu êm ...

Mở lòng nghe lá rơi bên thềm
Đừng đóng cửa tim mình vội thế
Hãy lắng nghe nhịp đập yêu thương ...
Hững hờ chi , đời quá vô thường !

    Ôi , cái mà ta đang nghĩ đến là cái gì nhỉ ? Là một bức tranh ? Bức tranh vẽ ra một cánh đồng gió . Tóc xỏa cho gió bay ! Mở ra những khát khao , ý thức đang trôi về một giấc mơ khoảng khoát , thênh thang và vô lo ... Bức tranh vẽ ra một vùng biển đầy nắng ấm . Biển ôm ta vào lòng , hào phóng tung lên mắt , lên môi , lên tóc , lên tai những bọt sóng trắng xóa nghịch ngợm ... Tiếng ầm ào của sóng lẫn trong chuỗi tiếng cười trong vắt như pha lê ... Chính là bản tâm ta nhẹ hẫng , nhấp nhô theo từng con sóng ... Yên bình ... Thong dong ...
Trời mờ mưa đêm ... Lẫn trong màn mưa là một thứ khắc khoải đến kì lạ ! Khi ta đứng một mình bên cái ban công rất nhỏ , tận hưởng cái tĩnh lặng muôn thuở của đêm . Suy ngẫm về cái diệu vợi của một khoảng cách - vì sao lại gần đến vậy - tại sao lại xa đến dường ấy ? Lẫn trong màn mưa là một nhận thức hết sức chông chênh . Ta trôi trong lối mòn của cảm xúc . Bất giác mỉm cười chấp nhận thua cuộc , vì không muốn cưỡng lại một xúc cảm đã lâu , rất lâu rồi không có . Vùng êm ấm nào ta đã nghe ... Mưa phố núi hắt hiu ... Không hiểu sao lòng ta cũng hắt hiu như thế ... Mênh mang mưa vẫn rơi ...


     Đôi tay lẻ loi không ngần ngại đặt lên thành ban công đẫm ướt , mặc cho mưa thì thầm , mặc cho gió lướt ngang , rít lên những âm thanh cao vun vút , để lại cho phố núi chút âm u , cho đêm thăm thẳm sâu . Một mình, nghe hơi mưa thấm rất nhanh vào da thịt . Một mình , nhưng không là cảm giác cô quạnh ! Chỉ nghe hơi lạnh thấm dần , chiêm nghiệm cái bồng bột của cảm xúc hiếm hoi , chính là thứ xa xỉ nhất trong đời ta có ...

     Đêm trôi ... Mưa dần ngớt hạt ... Sau lưng ta , một hành lang rất vắng . Tự dưng lại ngại trở về căn phòng . Có một thứ diệu vợi của đêm đang thẩm thấu từ từ ... Có một cảm giác bềnh bồng vương trong không gian của đêm về sáng . Đêm vẫn thẳm sâu . Bầu trời trải ra trong mắt nhân gian một sắc mầu tổng hợp của mọi sắc mầu . Đen thẫm . Mưa dứt hạt , những đám mây trôi trên nền thẫm đó . Trôi đến tận chân trời . Mang theo cả một giấc mơ nhỏ nhoi . Giấc mơ bây giờ không còn màu sắc , hình hài , trống rỗng và lặng câm ... Mơ màng dõi mắt về phía xa xăm , không có mây bay thật gần , chỉ có sương vờn trên tóc , chỉ có ánh đèn đêm le lói ... Gần ngay trước mắt , lại xa tận chân trời , tay dẫu có chạm được vào , giấc mơ rồi cũng tan!

     Nhẹ nhàng và dung dị ... Đêm cứ trôi ... Dự cảm về một tan vỡ rất gần... Giấc mơ tan, rồi sẽ tan... Lênh đênh và bồng bềnh , đêm trôi , cứ trôi ...


KC 19/10/2011