23 thg 10, 2013

Lặng lẽ nơi này

     Trăng viên mãn , tròn đầy , sáng trong ...
Bốn bề yên tĩnh . Chút quạnh hiu tràn đầy không gian , mênh mang , mênh mang ... 

Lặng lẽ nơi này , ngón tay cô chuyển cái trạng thái hiện tại của mình thành tên bài hát , thả bốn chữ đó vào ô Nhạc Việt trên phone , lắng lòng theo cái nhịp ba bốn nghe như tiếng sóng từ ngoài khơi dội vào bờ rồi lại rút ra xa ...




"Tình yêu mật ngọt  

 Mật ngọt trên môi
 Tình yêu mật đắng
 Mật đắng trong đời"

      Bài hát gợi cô nhớ về nơi có chiếc võng đu đưa trong mát rượi gió giữa trưa hè . Gió từ biển . Biển sáng lên màu cát . Cát lòa xoà , vui vui nghịch ngợm bám vào những bàn chân trần . Cô nhớ những người bạn quây quần bên cô hôm ấy , nhớ từng người một , đầy ăm ắp tình thân . Ở đó có khúc tâm tình từ một người , để cô cảm được sự lẻ loi trong ánh mắt buồn vời vợi . Ở đó từng ca từ của Trịnh trong bài hát " Lặng lẽ nơi này " đã từ chị trút vào lòng cô những nỗi niềm , vị ngọt của hạnh phúc thoáng qua rất nhanh , vị đắng là nỗi niềm đã theo chị cả đời . Từng cặp từ mật ngọt mật đắng được Trịnh đưa ra như hai vế đối xứng mà lại để diễn tả một sự bất cân xứng . Dường như với ông , tình yêu là mật , cả ngọt cả đắng , cả hạnh phúc lẫn đau khổ đều là mật trong đời , là hai thái cực của niềm vui và nỗi buồn . Chấp nhận được sự song hành của nó chẳng phải là chuyện dễ , nào có ai muốn ? Thực tế còn hơn thế , khoảnh khắc ngọt ngào bị đặt lên bàn cân , bị so sánh ngầm với cái vị đắng dài lâu một đời đã tạo ra sự tương phản rõ rệt . Vị đắng hoàn toàn lấn át với nỗi đau quá dài! Vậy mà sao cán cân vẫn không nghiêng nhỉ , một thoáng hạnh phúc sao vẫn được đánh đổi ngang bằng với nỗi niềm đau đáu dài cả đời người ?        Ký ức mang cô về cái đêm nhạc tưởng nhớ Trịnh Công Sơn nơi thành phố biển . Cô thật sự bất ngờ gặp lại chị với vẻ lộng lẫy và tiếng hát ru lòng trên sân khấu nhỏ của tụ điểm cafe ca nhạc giải trí nơi thành phố biển này , thật khác xa với sự bình dị và giọng hát mộc chỉ mấy tiếng đồng hồ trước đó . Cô càng bất ngờ hơn khi người dẫn chương trình giới thiệu chị hát bài Lặng lẽ nơi này để riêng tặng cho cô .



"Tình yêu như biển

 Biển rộng hai vai
 Biển rộng hai vai
 Tình yêu như biển
 Biển hẹp tay người
 Biển hẹp tay người
 ... lạc lối "

      Cô lặng người trong xúc động , đến nỗi khi bài hát chấm dứt , người ta lên sân khấu tặng hoa cho chị , còn cô vẫn ngồi nguyên ở chỗ của mình trong cảm xúc . Cảm ơn m
ột cái duyên gặp gỡ ! Đến bây giờ cô vẫn không quên cái cảm xúc mà chị đã đem lại cho cô , để cô cắc cớ đắm lòng vào những ca từ của Trịnh trong bài hát này .

Tình yêu như biển , mà biển của Trịnh  là em , một Diễm nào đó ? Dường như có môt mối liên kết giữa Trịnh , tình yêu và biển . Biển của ông chỉ rộng cỡ bằng hai vai , đôi vai mỏng manh , vai gầy guộc nhỏ ? Biển chỉ hẹp vừa bằng đôi tay , tình yêu vốn dĩ nằm một nửa trong tay người khác , hạn hẹp trong vòng tay của người ấy ? Chỉ hạn hẹp như thế , vì bản chất của tình yêu có hơi hướm của sự ích kỷ và ý muốn chiếm hữu . Tình yêu có hẹp như vòng ôm của một người ? Những ban phát của tình yêu chẳng bao giờ đủ ! Những nhận lấy của tình yêu chẳng bao giờ vừa . Có cách nào nắm bắt ? Có cách nào ôm trọn ? Những mong ngóng của tình yêu cũng chẳng biết đâu là bến bờ . Với lối ẩn dụ thâm sâu , ngoại trừ Trịnh ai có thể đem một cái hình ảnh rộng mở như biển để ví von cho một tình yêu hạn hẹp không nằm trong mong đợi ! Và tại sao hạn hẹp , thì chỉ bởi vì nó còn là một tình yêu lạc lối  . Cái hình bóng mong manh ấy , cái tình yêu rộng hẹp khôn lường ấy , cứ mênh mang thế , để ai đó dù nhiều khao khát vẫn chẳng thể có cách nào ôm cho trọn .


      Ký ức mang cô về sâu hơn trong quá khứ , đã từng có một đêm trăng trên biển ... Cô đã khởi đầu cho cái buổi tối đáng nhớ ấy từ ý muốn làm một điều gì ngốc nghếch  , một thứ điên rồ nào đó ... Và cô đã nghĩ ra chuyện ra biển vào ban đêm . Đã bao lâu cô bỏ quên cái cảm giác nông nổi bồng bột rồi nhỉ ? Đã bao lâu cô bị cái chừng mực nghiêm túc của tính cách bủa vây ?
  
     Đêm ấy ...Trăng vàng , vàng như mật ! Trăng khẽ khàng chạm nhẹ vào biển , nghiêng nghiêng dát vàng mặt biển bằng những sợi tơ óng ánh . Bóng trăng lững lờ lướt nhẹ trên đầu ngọn sóng . Chính hình ảnh này làm cô liên tưởng đến cụm từ trăng treo đầu con sóng của Trịnh . Và rồi trên nền sóng vỗ , những giai điệu của bài hát Lặng lẽ nơi này mơ hồ âm vang . Tiếng lòng ngân lên tiếng nhạc và tiếng hát cũng đồng vọng cất lên trong thinh lặng - tiếng hát âm thầm của một người không biết hát . Cô nghe cả tiếng thở của lòng mình , thâm trầm , sâu lắng . Một chút buồn nhẹ loang ra rồi tan xa , lẫn trong sóng , loãng trong gió  ... 


"Em đi về nơi ấy
 Nơi đâu nơi đâu
 Sông cạn đá mòn
 Trăng treo đầu con sóng"

     Em sẽ không bên tôi , nơi em về hẳn là xa tít tắp , một nơi không thể có bước chân tôi đến tìm ! Nơi đâu nơi đâu , cặp điệp từ này như láy lên trong lòng nỗi xốn xang , quay quắt , sông chừng như cạn , đá dường như mòn , thì cuộc tình ấy không chỉ là một cuộc tình nhỏ nhoi nữa rồi . Đậm đến thế , sâu đến thế và cũng buồn nhiều như thế ! Như trăng trên cao . Vời vợi những vấn vương , dập duềnh những khát khao ... 
     Sóng tràn vào bờ cát , lấp loáng ánh trăng . Trăng rất tròn . Lòng cô đang đầy , rất đầy . Cô thả mình trên triền cát . Cát cũng lấp loáng ánh trăng . Lớp lớp những con sóng đêm dịu dàng tràn lên đôi chân trần , nước lênh loáng phủ vừa ngang đôi vai , rồi thật nhẹ nhàng , thật dịu dàng rút về khơi xa . Vẫn còn lại một ít bọt nước li ti đậu lại trên cổ , sóng lại tiếp tục ập vào lớp khác , cô mỉm cười nghiêng người tránh sóng , nhấm nháp hương vị của biển vừa qua đôi môi , lắng nghe tiếng gió ngân nga ...

    Thả ánh mắt mình ra xa thật xa , xa tận cuối chân mây , nơi biển tiếp giáp với trời , Cô trầm ngâm ngắm ánh trăng trên cao . Rồi lại chuyển ánh mắt về gần , ngắm những con sóng nhẹ nhàng di chuyển về phía bờ . Miên man sóng vỗ , xoa dịu lòng cô . Bàng bạc trắng , sóng lăn tăn oà vỡ những buồn vui . Gió rất nhẹ , dịu dàng mơn man từng lọn tóc đẫm nước . Biển thật tuyệt ! Lần đầu tiên cô trầm mình vào lòng biển đêm . Vốn sở hữu một thể trạng yếu đuối và sợ lạnh , cô chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện này trước đây !  Vì sao biển đêm nay ấm ? Lênh láng ánh trăng tràn mặt biển . Chếnh choáng cảm giác . Cô nhắm mắt . Mặc kệ sóng tràn qua , cô thật sự thả lỏng mình trong một cảm giác hết sức đặc biệt . Mặc kệ tóc vướng vít cùng cát . Mặc kệ cát rả rích bên tai . Chúng lẫn lẫn trong nhau . Cát cuống quít chuồi theo nước biển ra khơi .  Cô bất giác mỉm cười vu vơ với cái cảm giác cát chạy ngồ ngộ ngay dưới phiến lưng . Cát cuống quít chuồi theo nước rút ra khơi xa , vô tình lôi cô về phía biển . Cứ như trò chơi tuổi thơ , mà dường như không phải , chính là trò chơi của biển để làm nhẹ đi , nâng đỡ nỗi cô đơn , hụt hẫng quá dài của cả một đời người . Ánh mắt cô tìm kiếm cái lá chắn ấy , môi cô mỉm một nụ cười đầy tin cậy . Bên cạnh cô , ừ biển bên cạnh cô , như của riêng cô dù chỉ đêm nay thôi ! Ngày mai ... cô lắc nhẹ đầu xua đi chút thất vọng , chút hụt hẫng lại vừa dấy lên . Đừng mà , đừng nghĩ gì nhiều nữa , chẳng phải ngay lúc này , biển đêm đã là một món quà mà cuộc sống vừa trao tặng cho cô , một trải nghiệm tuyệt vời mà cô chưa từng biết tới trước giờ . Chẳng phải cảm xúc trong cô rất thật , đầy ắp khao khát được đón nhận cảm giác lạ lẫm và mới mẻ với biển . Lòng cô thầm nói lời cảm ơn . Cô lặng lẽ tận hưởng luồng gió từ biển đêm , tận hưởng thứ âm nhạc đang lay động lòng cô từ trong thinh không . Một cách vụng về , cô lại lắng nghe xúc cảm dấy lên từ mỗi tế bào nhỏ nhoi , nghe những rung động đã ngủ yên từ rất lâu xôn xao thức giấc , cô đón vào lòng mình cảm giác yêu thương !

"Tan theo tan theo
 Chút tình xa vắng
 Làm sao ru được tình vơi
 À ơi nỗi đau này người "

À ơi , à ơi , cảm giác yêu thương cùng lời ru từ biển lâng lâng nhẹ hẫng nỗi niềm , Làm sao ru được tình vơi ? Đáy của nỗi buồn lại là giọt vui . Đáy của tâm hồn là lời ru bình lặng , lắng lắng lại một cách tinh tế , dẫu vẫn thấy nỗi cô đơn nhẹ nhàng lan toả . Dường như cô mang cả trái tim nhỏ bé của mình thả vào lòng biển khơi . Không điều kiện . Không đòi hỏi . Cô là như vậy , không dám giữ chặt một thứ gì . Người ta mong tình đầy , cô cố giữ tình vơi .Trước biển , mình quả là nhỏ bé , nên chừng như những suy tư cũng nhỏ đi . Cứ để những ca từ của Trịnh cất lên trong cả yêu thương , cả trong chút thất vọng vừa mới dấy lên rồi lại tan , tan đi nhé . Cứ để mặc cho khúc tình ngân nga , cứ để cho đáy lòng rung lên một chút chênh chao...

"Tình yêu vô tội
 Để lại cho ai
 Buồn như giọt máu
 Lặng lẽ nơi này..."

     Mỗi người cảm bài hát theo cách của họ , cô cũng có cái cách riêng của mình để vỗ về cái khiếm khuyết âm nhạc trong cô . Cô cũng biết cho dù cô có cố tình nghiền ngẫm từng ca từ cô cũng không thể hiểu hết , hiểu đúng những ý tứ trong lời nhạc của ông . Cô không thể biết vì sao lại buồn như ... giọt máu mà không như một cái gì khác , có thể nỗi buồn đã đến một độ đậm sâu , đã hoà lẫn trong máu , lặng lẽ hòa vào vòng tuần hoàn trong cơ thể cũng nên . Không trách cứ gì , không thắc mắc nữa bởi cái lý do Trịnh đưa ra thật dễ hiểu , rằng tình yêu vô tội kia mà . 


"Trời cao đất rộng
 Một mình tôi đi
 Một mình tôi đi
 Đời như vô tận
 Một mình tôi về
 Một mình tôi về 
 với tôi ... "

     Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình .  Chỉ với những điệp từ được lập lại đầy chủ ý , ai tài như Trịnh có thể bằng cái hình ảnh đơn giản đi đi về về của một người mà khắc họa được cái khắc khoải cô đơn , cái lẻ loi cam chịu như thế ? Không đòi hỏi nên cuối cùng chỉ lẻ bóng đi về ," về với tôi " . Một mình , với cái tĩnh lặng của một ánh nhìn hun hút vào bóng đêm ! 

    
    Ở một góc của quả đất , cô lại lặng lẽ bước những bước đi trên phiên bản cuộc đời riêng mình , thảng hoặc có những lúc một mình như lúc này , cô ngắm vuốt cái sâu thẳm bềnh bồng của ký ức , dẫu phải loay hoay hoài vọng là mình đủ sức tĩnh tại ngay trong tâm tưởng , loay hoay tìm kiếm sự an yên cho mình . Thả cái ánh mắt hun hút vào tầng không , cô lại thầm nói một lời cảm ơn , cảm ơn những ngẫu hứng điên rồ để cô làm được cái mà cô chưa bao giờ nghĩ là nó là hiện thực , dẫu vì nó lòng cô đã khắc khoải xiết bao . Đêm trăng ấy , biển giống như một người tình bềnh bồng , dịu dàng xoa dịu sự nổi loạn , vuốt ve nỗi cô đơn trong cô . Khoảnh khắc giao cảm hoà quyện giữa cô , biển và trời trên nền một bản nhạc trở thành những dấu ấn không phai mờ ! Cảm ơn sự dũng cảm đủ để nắm lấy khoảnh khắc ấy , để có được một trải nghiệm tuyệt vời , một hoài niệm khó quên ! 

Violet-KC viết 20/10/2013

4 nhận xét:

  1. Vy này, nhớ lời Vy dặn "... sáng mai nhé ! Ra đường khi thành phố hãy còn ...mờ mờ sương nhé Cỏ ... Cười gì , đường xa xa lắm luôn !" Đúng là đường xa xa thật, lại mù những là mù sương, Cỏ lại đi lạc qua tuốt tận bên Yahoo, cho nên mọ mẫm mãi giờ mới tới được bản doanh của Google ở Mỹ đây. Chui vào ngồi đọc cái... Trịnh Công Sơn này, bởi vì không thể không đọc, đọc xong không thể không nói đôi lời. "Tình yêu như biển
    Biển rộng hai vai..." Vy nè, theo như Cỏ nghĩ, nghe Trịnh đừng nên tìm cách rạch ròi câu chữ ở nơi ca từ của Trịnh như vậy, đừng nên tìm cách cố hiểu hay mổ xẻ nó, vô ích. "Nhạc Trịnh" không có ẩn náu ở nơi "những rạch ròi" đó, Trịnh viết, ví dụ như "nắng khuya chưa lên", "ngày xưa sao lá thu không vàng"... chẳng hạn, thì làm sao hiểu đúng, làm sao rạch ròi? Nghe Trịnh chỉ cần "cảm" mà thôi, không biết có đủ không? "Em đi về nơi ấy/Nơi đâu nơi đâu/Sông cạn đá mòn/Trăng treo đầu con sóng.../Tan theo tan theo/Chút tình xa vắng/Làm sao ru được tình vơi/À ơi nỗi đau này người " Cỏ nhớ hồi còn nhỏ ở nhà đọc câu thơ cũ của ai đó thời Trịnh còn trẻ "Đêm nằm gối tay nghe đường máu chảy"- phải cô đơn lắm, phải quạnh hiu quanh mình lắm mới nghe thấy nổi "đường máu chảy" trong mình như thế. "Buồn như giọt máu/Lặng lẽ nơi này..." - Thì đấy, Cỏ nghĩ cũng chính là cái quạnh hiu xa vắng đó, cái cô độc nghìn trùng ly biệt đó... mới khiến đươc Trinh "nghe" ra đươc "nỗi buồn của giọt máu lặng lẽ si tình" đó. Cỏ lan man chút chút xíu thế, tại thấy Vy cũng lan man... lan man... mà, đừng giận nhé, Cỏ đi về đây... "đường xa xa lắm luôn !" Mà lại còn toàn những mù là mù sương. Cỏ-

    Trả lờiXóa
  2. Ừa , hôm qua thấy trong Y! Cỏ bảo sẽ đến thăm , nên đùa chút thôi mà . Ai ngờ Cỏ đến thật , mà sáng nay khi V thức dậy đọc comment này cho đến tận khi ra đường , trời giăng sương thật đó. Cảm ơn Cỏ về nhận xét này , hehe , ai lại giận với một lời phê bình nhẹ như thế bao giờ chứ , vả lại Vi biết Cỏ nói đúng mà !

    Trả lờiXóa
  3. Chào Vi, bạn vui nhe và đừng có "một mình tôi về... với tôi..."!

    Trả lờiXóa
  4. Sao đừng được hả G , Vi vẫn đi về một mình mỗi ngày! Ở xứ này , khi bạn đi từ hai người trở lên là đã được quyền đi trên làn đường ưu tiên đó G , hehe... G cũng vui nhen , lại sắp cuối tuần rồi .

    Trả lờiXóa