21 thg 2, 2013

Viết cho Giọt Tàn Thu

Giới thiệu Lời Dẫn và bài thơ 
 Giọt Tàn Thu của tác giả Phieuvan_Thlangdu 

 "Những chiếc lá tàn thu hiu hắt võ vàng mùa phai rụng; giòng sông vẫn muôn đời xuôi về phía biển… Mùa đến mùa đi, vòng nhật nguyệt muôn đời luân chuyển như là một tất nhiên, tất nhiên đến vô tình. Mùa chớm sang đông, ngọn heo may the thắt cõi lòng; giòng sông thu vẫn vô tình xiết chảy để tình thơ hoài vọng, suy tưởng phía bờ bên kia mùa thu… liệu có còn chăng những cánh hạ hồng? 

 Giòng thời gian vẫn vô tình đều chảy, những cánh hạ hồng đã xa tắp một mùa xa. Trăng vô tình tỏa sáng đôi bờ huyễn ảo; gió vô tình lướt qua đôi bờ chia cách; tiếng đàn bầu vô tình vẳng vọng… Những vô tình đến khắc khoải nỗi niềm thơ... Và ta băn khoăn tự hỏi: Có lẽ nào… Vâng, có lẽ nào phía bên kia quầng thu mong manh ấy giọt đàn bầu cũng cảm được cái lạnh vào đông!? Có lẽ nào!??"


     Chỉ là một thoáng xao lòng với Giọt tàn thu thôi ư ? Tình cờ đọc Giọt tàn thu lần đầu vào một đêm trăng . Không phải là một đêm trăng tròn . Chỉ có nửa trăng thôi , một nửa trăng với một quầng sáng mỏng mảnh ... Và ngay lập tức cái quầng sáng mỏng mảnh ấy lại như một sợi tơ sáng trắng , mềm mại vắt ngang cánh tay trần tựa trên khung cửa sổ . Lạnh , hơi lạnh cứ như hơi sương . Rồi từ ấy quầng thu giăng mắc , giăng mắc đầy lòng... 

 "Mùa phai vàng 
 Trăng có biết chăng 
 bờ bên kia vẫn là quầng thu muộn " 

      Mùa phai vàng , có phải đó là tiếng thời gian ? Con người đi qua thời gian , qua tuổi thơ mật ngọt , qua tuổi dại khờ , qua thời trẻ trung để rồi đến một mùa vàng phai lá . Chững chạc rồi , trải nghiệm nhiều rồi , chẳng còn ngồi đan mơ ước , dệt mộng ảo , chỉ còn lại lời thầm thì , lời thầm thì cùng trăng vì chẳng biết nói cùng ai : 

"Trăng có biết chăng ... 
bờ bên kia vẫn là quầng thu muộn " 

      Bờ bên kia , bờ bên này ... Hai bên bờ chung một khoảng cách buồn tênh . Đôi bờ vẫn dõi mắt trông nhau ... Bờ bên đó vẫn là quầng thu muộn . Dường như chưa có ai bảo là trên đời này có một thứ gọi là ... quầng thu đâu nhỉ , mà lại là quầng thu muộn ! Cái vệt sáng của mùa thu - cái mùa đứng thứ ba trong hành trình của một đời người . Tuổi đà chớm thu rồi . Chớm thu đã gọi là muộn chưa ? Muộn rồi ư , muộn mà ... vẫn còn yêu ? Vẫn còn ... yêu được ? Quầng thu - cái hình ảnh mơ mơ hồ hồ , cái ảo ảnh lấp lửng đầy ngụ ý ? Quầng thu là cái vệt sáng lung linh của tình yêu ? Cái quầng thu nhẹ như không ấy vẫn còn đủ sức làm con tim say vì một ánh nhìn sâu lắng , ... vẫn đủ sức khiến trăng lung linh , ... vẫn đủ sức làm ai đó nghiêng chao ? Và quầng thu muộn - có phải là một chút tình muộn màng , một cuộc tình đã lỡ ? 

 " Xác lá bay 
 Sầu thu giăng khắp hướng 
 Chút tình thơ trĩu nặng nỗi chờ mong " 

     Thu và trăng ... Tình thu sâu lắng , lặng lẽ chồng lớp với thời gian . Tình trăng vời vợi , vời vợi cả trong chút hững hờ . Ai đã từng ngồi hàng giờ để ngắm những chiếc lá vàng rơi , để thẫn thờ nhìn xác lá xô nhau theo chiều của cơn gió vô tình ? Có mấy ai nhìn xác lá bay mà không nghe lòng  chùng lại ? Không có hình ảnh nào vừa nên thơ vừa dẫn dắt tâm trạng rơi vào nỗi buồn nhanh như xác lá úa màu bay tan tác , kín đáo thầm thì lời thú nhận :" sầu thu giăng khắp hướng " . Để nghe lòng thu trĩu nặng , trĩu nặng vì vẫn đau đáu chờ mong ! Bờ bên này ... cứ nhớ bờ bên kia . Chỉ vì chút tình thơ ... chỉ vì chút luyến lưu đã giăng khắp nẻo trần ai . Thoáng heo may vừa về ngang đó . Sầu đã giăng , lòng hẳn là trở lạnh . Thu lãng du và tình yêu xưa vẹn nguyên và u tịch như một lời kinh cầu , ấp ủ tình thành một cảm xúc thiêng liêng , trân trọng tình đến bắt lòng khe khắt gìn giữ như giữ gìn một giáo điều ? Thu lãng du kín kẽ gửi khúc tâm tình , tràn khắc khoải , nặng chờ mong :

" Trở lạnh heo may 
 Lời kinh xưa khe khắt lòng 
 Bên kia mùa thu ... là quầng trăng vằng vặc ... 
 nẻo bến bờ trong vắt ... 
 một mùa xa "

     Lời kinh khe khắt ? Cõi lòng se sắt ? Trời trở lạnh rồi . Heo may hiu hắt . Bên kia mùa thu ... là mùa hạ mới vừa qua . Cái mùa của rời xa . Cái sắc màu của mùa hè đó có trên cây gạo đỏ rực màu hoa , rồi cho ra những quả bông trắng muốt và êm ái . Lòng đăm đắm nhớ một buổi trưa hè tràn nắng , nhớ một góc phố , một quán ăn , nhớ cả một khoảnh khắc vô tư chợt ngủ quên để bỗng dưng nhận ra quả bông đã hóa ra một chiếc gối gòn rất êm , rất êm ... Để đến mùa thu , có gió mùa hạ xoa dịu nỗi buồn , vỗ về bao nỗi nhọc nhằn . Bước sang mùa đông , có đốm lửa hồng mặc nhiên trở thành niềm an ủi dịu dàng sưởi ấm và tiếp thêm nghị lực cho một đôi vai mảnh mai . 
   Bên kia mùa thu ... Vẫn ấm áp hình ảnh của một "quầng trăng vằng vặc" , lóng lánh cái ánh sáng của lòng vị tha . Trong mắt thu , cái "nẻo bến bờ" ấy vẫn "trong vắt" , vẫn vẹn nguyên hương quế trầm xưa cũ , vẫn vẹn nguyên một chút thanh khiết đến nao lòng . Lặng lẽ dõi theo nhau những buồn vui , lặng lẽ gói cất một nụ hôn đáng ra phải rơi vào quên lãng ... Chớm hạ vàng năm ấy cũng đã lặng lẽ đánh dấu "một mùa xa" .Ta xa nhau , "liệu có còn chăng những cánh hạ hồng?"
  
"Có lẽ nào ta lại quên ta 
Quên cả bốn mùa thay lá 
Có lẽ nào xa lạ 
Lối chân xưa có giăng lạnh đường về ?"

    Ta có thể quên , có thể quên không nhỉ ? Ai có thể quên chính bản thân mình ? Ai có thể quên những kỷ niệm cháy lòng , quên đường quen , quê cũ ? Thu bâng quơ cất dấu lời trách nhẹ nhàng. Mỗi một câu hỏi "có lẽ nào" đều ẩn chứa sẵn mỗi câu xác nhận vô tình . Thảng thốt nỗi lòng , trầm lắng suy tư , buông tình trong hoài nhớ ... Bốn mùa nối tiếp trôi qua ... Có lẽ nào xa lạ ? Có bao nhiêu cái dõi mắt trông theo thì cũng có bằng ấy nỗi ơ hờ . Có biết nỗi ơ hờ ấy người ta dùng để quên đi mùa xuân , quên đi những ước ao , chỉ để được giữ lại những quan tâm rất đỗi bình thường , chỉ mong không trở thành xa lạ trong mắt nhau mà thôi ! Bởi đường về vừa thăm thẳm vừa dùng dằng . Lối cũ muốn đi , chùng chình sợ hứng lấy nỗi đau . Đường xưa muốn về , ngại ngần che khuất dấu chân chim . Ừ đấy , cứ ơ hờ đi nhé , thu ơ hờ , đông ỡm ờ . Mùa lại mùa cứ thế theo nhau , những vô tình cứ thế theo nhau ... Lối chân xưa rõ ràng là lối hoang mê . 

"Đêm …
Vô tình trăng … 
vô tình lối hoang mê… 
Vô tình gió ... 
giọt đàn bầu vô tình vẳng vọng"

    Trăng vô tình ư ? Gió vô tình ư ? Chiều hạ vàng của buổi chia xa ngày nào vẫn mãi đốt lòng nhau bằng những đốm lửa đỏ trên tàng phượng vỹ , đốm lửa trong hành trang của đời viễn xứ xa xôi , chút tình nhỏ nhoi riêng tư lẫn trong nỗi nhớ quê hương vời vợi . Mà bờ bên kia và bờ bên này , khoảng cách là chiều rộng của một đại dương mênh mông , là chiều cao của một thứ không hề nằm trong tầm với , là chiều sâu vô vọng của thánh thót giọt đàn bầu ! Ta vô tình , cứ vờ như đang vô tình , để nghe lẩn khuất trong gió , len nhẹ giọt đàn thâm trầm ấy. Nương theo cánh gió , giọt đàn bầu cứ loang xa , văng vẳng , vọng động lối hoang mê . Rồi chắt lọc , rồi lắng đọng thành một nỗi nhớ da diết lòng ... 

 "Có lẽ nào 
 Bên kia quầng thu mỏng 
 Giọt đàn bầu run rẩy lạnh tàn thu"

   Giọt tàn Thu rơi trong thu lạnh ! Mà bờ bên kia , cái quầng thu mỏng mảnh - cái chút tình mong manh - đang run rẩy theo cái lạnh của chớm đông bên này . Giọt đàn bầu chừng như cũng run rẩy theo . Ơi cái giọt đàn bầu run rẩy bờ bên ấy có lẽ nào lại vô tình đốt cháy lòng bờ bên đây ? 
    
Chỉ là một thoáng xao lòng với Giọt tàn thu thôi ư ?

Violet-KC viết 2/20/2013

19 nhận xét:

  1. Ta có thể quên , có thể quên không nhỉ ? Ai có thể quên chính bản thân mình ? Ai có thể quên những kỷ niệm cháy lòng , quên đường quen , quê cũ ?
    Thích! Vi lại lang thang lại rồi. Vẫn còn mơ màng với mùa thu ư? Xuân rồi đó người ơi!
    N đọc khi sáng nhưng chừ mới com nè! Đọc lại để cảm cùng Vi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ , Vi lang thang lại chút chút rồi ... Mơ màng với Thu chỉ vì thử chuyên chở cảm xúc của mình qua bài thơ này thôi , N à !

      Xóa
  2. Cứ thả thu về phía thoảng mênh mông
    Thu đâu tàn mà tan trong vô định .........................

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn giỏi quá , đến đâu cũng còm bằng thơ được!

      Xóa
  3. xuân còn đó mà đã mơ thu rồi nhỉ!
    buồn tàn thu một cõi mênh mang...

    tỉnh lại đi Vi ui! giáo còn ăn tết đây nè! mới hết cái mùng, còn cái mền nữa em cưng à! khà khà...

    Trả lờiXóa
  4. Vi vẫn tỉnh mừ G . G sướng thật nha , giờ này mà vẫn còn ăn Tết . Năm nay em cưng của G may mắn lắm mới có được 1 ngày mùng một Tết đó !

    Trả lờiXóa
  5. Cứ thả thu về phía thoảng mênh mông
    Thu đâu tàn mà tan trong vô định
    Ta thả nhớ về phía trời mở rộng
    Để ngẫm lòng chợt hiểu giọt tàn thu...........
    ......

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta thả nhớ về phía trời mở rộng
      Để ngẫm lòng chợt hiểu giọt tàn thu
      Cảm ơn bạn , đúng là Vi đã cảm Giọt tàn thu theo cách riêng của mình , không chắc là đúng với ý tác giả , hihi , cảm ơn bạn đã ghé qua để nối thêm hai câu thơ trước .

      Xóa
  6. Khúc giao mùa còn đọng lại lời ru
    Xuân đến , hè đi thu về thương nhớ
    Ta thả nhớ về phía trời rộng mở
    Chút tình còn trĩu nặng chờ thu,,,,

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vi cảm ơn bạn đã ghé qua , Vi bận quá nên chừ mới trả lời , bạn lượng thứ nhé !

      Xóa
  7. Em ghé thăm chị, chúc chị một năm mới an lành, hạnh phúc chị nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mecghi xinh ơi , mong mọi điều như ý đến với Mecghi trong năm nay nhé !

      Xóa
  8. Mai là ngày 8-3 rùi. Nga qua chúc Vi một ngày vùng lên không mệt mỏi nè! Mỉm cười luôn nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kể cho Vi nghe Nga vùng lên như thế nào nhé , 8/3 bên này rất yên ắng Nga ơi !

      Xóa
    2. Trước một tuần thì đi tập văn nghệ cho mấy cô trong thôn.Mùng 7 Nga dẫn chương trình văn nghệ thôn.Mùng 8 sáng cà phê. Trưa chuẩn làm bánh bột lọc để chiều ăn trên trường. Món này tụi N tự vẽ ra để làm thêm. Chiều thi cầu lông. Ăn tối ở trường. Và về nhà Ngủ.Năm ni Xã rủ đi cà phê buổi tối N bảo thôi.Vậy mà Mùng 9 Tổ đoàn kết con tổ chức ăn uống hát hò nữa. Vậy là vùng quá một ngày.Cười! Quên được tặng hoa nữa chứ. Tăng thơ. Tin nhắn chúc mừng. Và có người nhờ uống giùm một li nữa. Cười!Vui nhứt là học sinh bứt một bó hoa lau chờ cô từ sáng tới chiều. Không tặng cô nào cả chỉ tặng cô Nga thui. Mấy chị trên trường bảo: Cô nào trò nấy.Nói chung năm ni N vui!Chia cho Vi một nửa bó lau đó.Cười!

      Xóa
    3. Thương quá nửa bó lau xa ... Đúng là một món quà đặc biệt , cảm ơn Nga đã chia sẻ cho Vi . Thế còn bài thơ được tặng có chia sẻ luôn hông nàng ? Tặng cho Vi một nửa ...bản quyền quà tặng đi !

      Xóa
    4. Mấy câu nho nhỏ và cả bài của Cỏ đó. Vi qua mà bê về mở quà theo cách của Vi đi! " Bông hoa này là của chung" Cười! Anh Cỏ ý đang sống và làm việc bên Nga ý. Hình như rất nhớ quê. N nghĩ chắc Vi cũng dễ đồng cảm với con người này đó. Chỉ có điều hơi nghịch. Hỏng có thùy mị như Vi. Cười!

      Xóa
    5. Vi đùa thôi, chứ hổng dám bê về đâu , chưa quen mà Cỏ đã dứ trước một nắm đấm rồi , hihi.
      LC cười sau cái chữ thùy mị là đúng rồi ! Vi hiền đấy , thùy mị đấy và cũng ang ác đấy ! Cười!

      Xóa
  9. Violet thân mến
    Vừa nghe người bạn nói có thể cmt mà không cần phải đăng ký thành viên, anh Phiêu cũng thử xem sao.

    Phải nói là anh Giọt Tàn Thu của Phieuvan_Thlangdu thật vinh hạnh được hai tác giả nữ là Mộc Lan Hoa và Violet chia sẻ, đồng cảm bằng 2 bài Bình và Cảm thật xuất thần.

    Anh Phiêu đã trích rất nhiều đoạn từ bài Cảm này để cmt nhưng thấy dài quá nên cắt bớt ở mỗi đoạn. Nhưng cắt lại thấy không ổn bởi mạch văn biểu đạt quá liền mạch, cắt là quá tiếc! Thôi thì xem như anh Phiêu trích hết cả bài rồi vậy.

    Bằng một giọng văn đầy biểu cảm, không sáo ngữ, đặc biệt lồng vào những phân tích, so sánh nhỏ làm rõ mạch ý thơ, bài Cảm của Violet thật sự làm anh Phiêu dâng tràn cảm xúc, nó như vừa thấu cảm để chia sẻ cùng, mà lại như vừa an ủi anh Phiêu vậy.

    Với tư cách là tác giả bài thơ Giọt Tàn Thu, anh Phiêu vô cùng cảm kích Violet về áng văn Viết Cho Giọt Tàn Thu mà Violet dành cho Giọt Tàn Thu của anh Phiêu Vân.


    "Trăng vô tình ư ? Gió vô tình ư ? Chiều hạ vàng của buổi chia xa ngày nào vẫn mãi đốt lòng nhau bằng những đốm lửa đỏ trên tàng phượng vỹ , đốm lửa trong hành trang của đời viễn xứ xa xôi , chút tình nhỏ nhoi riêng tư lẫn trong nỗi nhớ quê hương vời vợi . Mà bờ bên kia và bờ bên này , khoảng cách là chiều rộng của một đại dương mênh mông , là chiều cao của một thứ không hề nằm trong tầm với , là chiều sâu vô vọng của thánh thót giọt đàn bầu ! Ta vô tình , cứ vờ như đang vô tình , để nghe lẩn khuất trong gió , len nhẹ giọt đàn thâm trầm ấy. Nương theo cánh gió , giọt đàn bầu cứ loang xa , văng vẳng , vọng động lối hoang mê . Rồi chắt lọc , rồi lắng đọng thành một nỗi nhớ da diết lòng ..."
    Riêng đoạn trên đây anh Phiêu nghĩ mình có thể chia sẻ cùng Violet.


    "Giọt tàn Thu rơi trong thu lạnh ! Mà bờ bên kia , cái quầng thu mỏng mảnh - cái chút tình mong manh - đang run rẩy theo cái lạnh của chớm đông bên này . Giọt đàn bầu chừng như cũng run rẩy theo . Ơi cái giọt đàn bầu run rẩy bờ bên ấy có lẽ nào lại vô tình đốt cháy lòng bờ bên đây ?

    Chỉ là một thoáng xao lòng với Giọt tàn thu thôi ư ?"


    Bên kia mùa thu
    hạ đã phai tàn
    Ngọn bấc hiu hắt
    vô tình mang theo giọt đàn bầu the thắt
    Rát bỏng nỗi chờ mong

    Tiếng thời gian đều gõ
    Giòng thời gian vô tình
    Màu thời gian hoang lạnh
    ta một mình…
    vô vọng!
    Bỏng rát miền vô thinh

    Một lần nữa cám ơn Violet về bài Cảm dành cho Giọt Tàn Thu.
    Chúc Violet luôn dạt dào cảm xúc để có nhiều áng văn hay như vậy.

    Thân mến
    Phieuvan_Thlangdu

    Trả lờiXóa