Tự dưng thấy thèm một tách cafe , thế là lững thững một mình dắt xe vào quán ... Cũng không phải tự dưng mà ta nhớ em đâu , chỉ vì những giọt nhạc của Mắt biếc lôi ta vào hoài niệm . Thánh thót những nốt nhạc mở đầu như cố tình dẫn dắt, gợi khơi nỗi nhớ ..." nhớ tới năm xưa bên nhau ".
Chỉ là những hoài niệm ... Ừ chỉ là những hoài niệm thôi mà ! Rất đơn giản là , đôi khi người ta nhớ về những hoài niệm đó , chỉ bắt đầu từ giai điệu của một bản nhạc ... Có môt cú chạm khẽ khàng của cái ngữ nhạc rất đỗi da diết , của cái giai điệu rất đỗi du dương vào cái góc khuân khuất cất giữ nhiều kỷ niệm ... Rồi lan man trong cảm nghĩ , hòa quyện trong những ca từ mà mình yêu thích, rồi nhớ...
"Nhớ tới năm xưa bên nhau
Bước trong chiều mưa phím ru nhẹ đưa
Bến cũ đam mê say sưa
Lá thu còn rơi người xa vắng người "
Em xa rồi , ừ thì tại xa rồi nên ta mới nhớ ! Nhớ và mỉm cười với những hồi ức , với bến sông cũ , với lá thu rơi , với những ngày rong ruổi cùng nhau ...
Em đã từng ngồi nơi này , cái bàn sát với lan can ấy , nơi cái nhánh cây sà xuống rất gần , gần đến nỗi em chỉ cần đưa tay nhẹ với là đã hái được một chùm hoa sao trắng . Gió nhẹ qua , những cánh hoa trắng mỏng mảnh bé xíu la đà rơi ... Quán tươi mát , rộn ràng thêm chút với những chòm xanh ngăn ngắt của vườn cây , cũ cũ xưa xưa hơn chút với lũ cột kèo nâu nâu bóng lưỡng . Không gian ấm cúng , yên tĩnh , và êm đềm . Cái quán dường như không dành riêng cho những cặp đôi đang yêu , không mang dáng vẻ thơ mộng trữ tình mà êm ả đến lạ ! Một chút ấm áp , mênh mang vẻ hoài cổ ... một nét thư pháp phóng khoáng được khắc cẩn trọng trên phiến đá ba chữ " tình bằng hữu " như bao hàm ý nói đó mới là thứ tình cảm bền lâu . Em bảo thích cái chất bằng hữu ươm đầy trong quán , ươm đầy trong từng thớ gỗ lên nước bóng lưỡng màu thời gian ! Tình bạn như rượu ủ lâu , càng lâu càng quý ! Nói vậy thôi chứ ta chắc mẩm là em không hề biết mùi thơm của rượu ủ lâu thế nào , vị ngon của nó ra sao đâu ! Cứ nhẹ thả mình vào cái dòng nhạc cổ điển trong cái không gian sâu lắng , nghe những nốt nhạc dạo chơi trong tâm cảm như nghe tiếng lòng mình ! Đã từng có những xao động giao hoà trong những xốn xang...
Em không là mắt biếc , ừ ai bảo em không là mắt biếc chi ! Cũng thường tình thôi , giá trị nổi trội của cái đẹp bên ngoài vẫn hay thắng thế .Ta không đủ đam mê , mà em thì quá thừa lý trí , nên mỗi khi loay hoay đôi co với lý trí là ta lại làm đau lòng nhau...
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay
Phố vắng mênh mang mưa rơi
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi..."
Em không là mắt biếc , không là ước mơ . Em chỉ là em , thật dễ gần với chút gắn kết mơ hồ vừa đủ để ta chẳng quên được nhau ! Em là chút mưa bong bóng trong bản tình ca ta bâng quơ hát ghẹo :
" Giá như hôm ấy đừng mưa
Giá như hôm ấy đừng đưa em về !"
Em cười hỏi khó : " Hôm ấy là hôm nào vậy ? ". Ừ , ai mà biết là từ hôm nào chứ , thời gian dài thế , ta đã từng có chung bao chiều nhạt mưa , bao ngày đậm nắng ! Chừng ấy năm , cứ êm êm thế mà sợi dây thân ái mỗi lúc mỗi dài , những kỷ niệm chất chồng mỗi ngày mỗi đầy!
Ta yêu từng nốt luyến láy tưởng chừng người nhạc sĩ vô tình thả rơi trong từng giai điệu . Nếu những nốt luyến là cái duyên của bài hát , thì chút phá cách phải chăng để lách ngang những tẻ nhạt , là cách để người ta loại trừ những đơn điệu trong cuộc sống ?
"Tình yêu như mây khói
Thoảng theo gió buồn mơ hồ
Tình yêu như giông tố qua phố đìu hiu
Nhớ dáng xưa yêu kiều
Trong chiều nhạt nắng, cung đàn gợi ý
Chờ nhau trong tê táị..."
Mây giăng ngang trời , một sợi tơ óng ánh nằm vắt vẻo ngang mây . Chỉ nhẹ thôi , rất nhẹ , nhẹ tợ gió chiều êm ... Nhẹ tựa mây lướt ngang chiều thư thái . Cái thứ tình - gọi là tình cho có - mơ mơ hồ hồ như khói như sương . Rồi cũng có lúc như bão tố mà lại là thứ bão tố qua phố đìu hiu - chẳng muốn hại đến ai ... Bão ào ạt lướt ngang , lủi thủi trở về... Hồi ức đẹp quá , đẹp và buồn như phố núi bảng lảng sương giăng của một ngày xa ngái , như thung lũng hồng nhè nhẹ bay mưa của một sáng thong dong ...
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Bến ga tịch liêu vắng xa người yêu
Lá úa đơn côi bơ vơ
Cuốn theo chiều rơi người xa cách rồi ! "
Thương cánh chim không đừng được , phải bay ! Thương đường mây nơi em tới ! Tất cả giờ xa lăng lắc , chùm hoa sao hôm nay sà xuống thấp thế mà chẳng ai buồn đưa tay với . Chỉ nghe rất nhẹ tiếng gió xào xạc lướt qua vòm cây ... Quán chỉ vắng một người , một người không thường đến , mà sao...
Chỉ là những hoài niệm ... Ừ chỉ là những hoài niệm thôi mà ! Rất đơn giản là , đôi khi người ta nhớ về những hoài niệm đó , chỉ bắt đầu từ giai điệu của một bản nhạc ... Có môt cú chạm khẽ khàng của cái ngữ nhạc rất đỗi da diết , của cái giai điệu rất đỗi du dương vào cái góc khuân khuất cất giữ nhiều kỷ niệm ... Rồi lan man trong cảm nghĩ , hòa quyện trong những ca từ mà mình yêu thích, rồi nhớ...
"Nhớ tới năm xưa bên nhau
Bước trong chiều mưa phím ru nhẹ đưa
Bến cũ đam mê say sưa
Lá thu còn rơi người xa vắng người "
Em xa rồi , ừ thì tại xa rồi nên ta mới nhớ ! Nhớ và mỉm cười với những hồi ức , với bến sông cũ , với lá thu rơi , với những ngày rong ruổi cùng nhau ...
Em đã từng ngồi nơi này , cái bàn sát với lan can ấy , nơi cái nhánh cây sà xuống rất gần , gần đến nỗi em chỉ cần đưa tay nhẹ với là đã hái được một chùm hoa sao trắng . Gió nhẹ qua , những cánh hoa trắng mỏng mảnh bé xíu la đà rơi ... Quán tươi mát , rộn ràng thêm chút với những chòm xanh ngăn ngắt của vườn cây , cũ cũ xưa xưa hơn chút với lũ cột kèo nâu nâu bóng lưỡng . Không gian ấm cúng , yên tĩnh , và êm đềm . Cái quán dường như không dành riêng cho những cặp đôi đang yêu , không mang dáng vẻ thơ mộng trữ tình mà êm ả đến lạ ! Một chút ấm áp , mênh mang vẻ hoài cổ ... một nét thư pháp phóng khoáng được khắc cẩn trọng trên phiến đá ba chữ " tình bằng hữu " như bao hàm ý nói đó mới là thứ tình cảm bền lâu . Em bảo thích cái chất bằng hữu ươm đầy trong quán , ươm đầy trong từng thớ gỗ lên nước bóng lưỡng màu thời gian ! Tình bạn như rượu ủ lâu , càng lâu càng quý ! Nói vậy thôi chứ ta chắc mẩm là em không hề biết mùi thơm của rượu ủ lâu thế nào , vị ngon của nó ra sao đâu ! Cứ nhẹ thả mình vào cái dòng nhạc cổ điển trong cái không gian sâu lắng , nghe những nốt nhạc dạo chơi trong tâm cảm như nghe tiếng lòng mình ! Đã từng có những xao động giao hoà trong những xốn xang...
Em không là mắt biếc , ừ ai bảo em không là mắt biếc chi ! Cũng thường tình thôi , giá trị nổi trội của cái đẹp bên ngoài vẫn hay thắng thế .Ta không đủ đam mê , mà em thì quá thừa lý trí , nên mỗi khi loay hoay đôi co với lý trí là ta lại làm đau lòng nhau...
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay
Phố vắng mênh mang mưa rơi
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi..."
Em không là mắt biếc , không là ước mơ . Em chỉ là em , thật dễ gần với chút gắn kết mơ hồ vừa đủ để ta chẳng quên được nhau ! Em là chút mưa bong bóng trong bản tình ca ta bâng quơ hát ghẹo :
" Giá như hôm ấy đừng mưa
Giá như hôm ấy đừng đưa em về !"
Em cười hỏi khó : " Hôm ấy là hôm nào vậy ? ". Ừ , ai mà biết là từ hôm nào chứ , thời gian dài thế , ta đã từng có chung bao chiều nhạt mưa , bao ngày đậm nắng ! Chừng ấy năm , cứ êm êm thế mà sợi dây thân ái mỗi lúc mỗi dài , những kỷ niệm chất chồng mỗi ngày mỗi đầy!
Ta yêu từng nốt luyến láy tưởng chừng người nhạc sĩ vô tình thả rơi trong từng giai điệu . Nếu những nốt luyến là cái duyên của bài hát , thì chút phá cách phải chăng để lách ngang những tẻ nhạt , là cách để người ta loại trừ những đơn điệu trong cuộc sống ?
"Tình yêu như mây khói
Thoảng theo gió buồn mơ hồ
Tình yêu như giông tố qua phố đìu hiu
Nhớ dáng xưa yêu kiều
Trong chiều nhạt nắng, cung đàn gợi ý
Chờ nhau trong tê táị..."
Mây giăng ngang trời , một sợi tơ óng ánh nằm vắt vẻo ngang mây . Chỉ nhẹ thôi , rất nhẹ , nhẹ tợ gió chiều êm ... Nhẹ tựa mây lướt ngang chiều thư thái . Cái thứ tình - gọi là tình cho có - mơ mơ hồ hồ như khói như sương . Rồi cũng có lúc như bão tố mà lại là thứ bão tố qua phố đìu hiu - chẳng muốn hại đến ai ... Bão ào ạt lướt ngang , lủi thủi trở về... Hồi ức đẹp quá , đẹp và buồn như phố núi bảng lảng sương giăng của một ngày xa ngái , như thung lũng hồng nhè nhẹ bay mưa của một sáng thong dong ...
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Bến ga tịch liêu vắng xa người yêu
Lá úa đơn côi bơ vơ
Cuốn theo chiều rơi người xa cách rồi ! "
Thương cánh chim không đừng được , phải bay ! Thương đường mây nơi em tới ! Tất cả giờ xa lăng lắc , chùm hoa sao hôm nay sà xuống thấp thế mà chẳng ai buồn đưa tay với . Chỉ nghe rất nhẹ tiếng gió xào xạc lướt qua vòm cây ... Quán chỉ vắng một người , một người không thường đến , mà sao...
" Dĩ vãng như bao cung tơ
Lướt theo chiều mơ kết muôn bài thơ
Nuối tiếc yêu đương xa xưa
Tháng năm nào trôi để nhớ nhung hoài..."
Thoáng qua một chút nuối tiếc ... Sao ta cứ muốn ngoái nhìn lại phía sau ? Một cảm giác mênh mang thiếu vắng , vắng đi cái thân quen xưa cũ . Mắt biếc không là mắt biếc ơi , em đâu ? Làm sao để dỗ dành nỗi nhớ , như vỗ về những khiếm khuyết có sẵn trong cuộc đời này ?
"Tình yêu như kiếp mây trôi..."
Lướt theo chiều mơ kết muôn bài thơ
Nuối tiếc yêu đương xa xưa
Tháng năm nào trôi để nhớ nhung hoài..."
Thoáng qua một chút nuối tiếc ... Sao ta cứ muốn ngoái nhìn lại phía sau ? Một cảm giác mênh mang thiếu vắng , vắng đi cái thân quen xưa cũ . Mắt biếc không là mắt biếc ơi , em đâu ? Làm sao để dỗ dành nỗi nhớ , như vỗ về những khiếm khuyết có sẵn trong cuộc đời này ?
"Tình yêu như kiếp mây trôi..."
Ừ , cái thứ tình - gọi là tình cho có - nó nhẹ chỉ như một kiếp mây trôi ...
Violet-KC viết 8/18/2013
(Bài hát Mắt Biếc - Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên)